Polaroid
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu thuyết - Một đời một kiếp - trang 3

Chương 7: Vụ làm ăn hấp dẫn (1)

“Thật sự?” Cô vẫn cảm thấy có gì đó kì quái.

“Thật sự.” Trình Mục Dương cười đến vô hại.

Theo bộ dạng của hắn hiện nay mà nói thì dù có gì không đúng cô cũng không thể tìm ra nguyên nhân. Nam Bắc cứ thế cho qua, tiếp tục đùa với con mèo.

Giữa ngón tay giữa cùng ngón áp út của cô có hình xăm đặc biệt, con mèo tò mò nhìn một lúc lâu mới vươn đầu lưỡi phấn hồng ra liếm vài cái.

Cô rất ngứa liền rút tay về, nhịn không được mà bật cười.

Toàn bộ buổi chiều hai người rảnh rỗi không có việc gì làm, đều ngồi nói chuyện với nhau. Nếu không phải trên người cô vẫn còn sẹo của vết đạn năm đó, cô thật hoài nghi người đàn ông trước mặt này có thật là người cô đã từng quen biết hay không. Lúc nói chuyện, hắn có thói quen dựa vào lưng ghế đằng sau, con ngươi lúc mát lạnh lúc lại đẫm máu.

Người Nam gia, nói sống lâu cũng không sống lâu lắm.

ấn tượng của cô, khuôn mặt của cha mẹ đều mơ hồ, cho nên khi Trình Mục Dương nói đến chuyện ở chung với ông ngoại trước kia, cô rất chăm chú mà lắng nghe.

“Đại khái là lúc tôi từ Bỉ trở về, ông ngoại vẫn chưa mất nhưng lúc đó đã chín mươi bốn tuổi.” Hắn cười một cái cảm thấy thú vị: “Vào một buổi tối đã vụng trộm kéo tay tôi, muốn tôi đi lựa quà tặng bạn gái nhỏ của ông.”

Nam Bắc nở nụ cười: “Rồi sao?”

“Sau đó? Tôi đặc biệt đến nhà thăm hỏi, đưa lễ vật cho ‘bạn gái nhỏ’ mà ông nói, nhưng không ngờ là một thiếu nữ mười bảy tuổi.”

“Mười bảy tuổi?” Cô nghĩ nghĩ, “Đối với ông ngoại anh mà nói quả thật rất nhỏ. Nhưng già như vật còn muốn quen bạn gái, bọn họ có thể làm cái gì.”

Trình Mục Dương nghe được ý tứ trong câu nói của cô, muốn cười nhưng không cười mà chỉ liếc cô một cái: “Cái gì cũng không thể làm, chỉ là muốn tìm một người rảnh rỗi đến nói chuyện, ca hát, kể chuyện xưa về Thượng Hải.”

Cô tỏ vẻ đồng ý: “Nếu ông ngoại của anh còn sống thì tốt rồi, biết đâu tôi có cơ hội được trông thấy bến Thượng Hải [1] mà người ta vẫn hay nhắc.” Những ngày này, hai bà lão không ngừng nói về ông ngoại của Trình Mục Dương, trước kia là ông chủ ngân hàng có tiếng tại Thượng Hải, lại vì hứng thú mà mở một nhà hàng cơm Tây. Sau đó thì sao? Già như vậy nhưng vẫn nhớ đưa lễ vật cho bạn gái nhỏ, cho cô ấy một sự lãng mạn bất ngờ.

Thật sự rất thú vị.

“Còn có người thú vị hơn, ở Cáp Nhĩ Tân.” Trình Mục Dương cố ý gợi lên hứng thú của cô, “Năm Quang Tự (niên hiệu của vua Thanh Đức Tông, đời Thanh, Trung Quốc), một người Nga trong nước đã xây dựng ở đây một nhà ga nên mới có tên là Cáp Nhĩ Tân [2]. Cho nên nơi đó cùng Thượng Hải [3] giống nhau, đều là nơi sinh sống của hầu hết người Nga tại Trung Quốc.”

Cô vốn chỉ sống ở biên giới phía Nam, nên đối với trời băng đất tuyết tại miền Bắc này hầu như không biết gì.

Nhưng nghe Trình Mục Dương nói vậy, cô lại liên tưởng đến gia tộc của hắn, Trình gia đã tồn tại nhiều thế kỷ trước đây: “Có phải hay không lúc đó đã có gia tộc của anh?”

“Là gia tộc của cha tôi.” Hắn sửa chữa lời cô.

“Đáng tiếc, tôi không chịu được sự lạnh lẽo của nơi đó, nếu không nhất định sẽ đến đó gặp những người anh vừa nói.”

Cô ngồi chồm hổm một lúc lâu nên đứng dậy duỗi thân mình, nhìn màn mưa ngoài cửa.

Sau đó chợt nghe thanh âm của Trình Mục Dương: “Sơm hay muộn cũng có ngày cô đến đó.”

Thật sự là…

Cô vẫn tiếp tục nhìn mưa, từ mái hiên cũ kỹ rơi xuống đất, lười nhác đáp lại lời hắn.

Mưa rơi mãi đến chạng vạng tối không ngừng, ao trước đường đã chứa đầy nước.

Bữa cơm chiều, hai người ở trong sân ăn một ít đồ ăn. Trình Mục Dương muốn cô thưởng thức rượu lâu năm ở nơi này. Ban đầu cô còn từ chối, nhưng sau khi ngửi qua hương vị liền vui vẻ uống một ly đầy. Quả nhiên là khác với nước, Nam Bắc tinh tế đánh giá.

Đợi đến khi cả hai buông đũa, Trình Mục Dương bỗng nhiên nói tối nay sẽ lên thuyền.

Theo sự sắp xếp của hắn, chỉ cho cô nửa giờ để thu dọn mọi thứ. Nam Bắc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy chiếc hộp màu ngà trên giường.

Bên trong cái hộp, một tấm thiếp mời nằm im lặng.

Cô cầm lên mới phát hiện thiếp mời này thật đặc biệt.

Xem chữ viết cùng hoa văn, hẳn là in nước màu khắc gỗ. Thật là chú trọng hình thức, lại làm thiếp mời khắc gỗ.

Cô cảm thấy có chút do dự, anh trai nói việc này cùng với hành trình của Thẩm gia có liên quan.

Mở ra xem, chữ bên trong thiệp đều là các dòng họ.

Đọc thẳng một hàng, có một vài tên nghe quen thuộc, một vài cái tên lại chưa hề nghe qua. Nhưng một điều hiển nhiên là bốn dòng họ lớn nhất trong thiếp mời này lại là cộng đồng gia tộc nắm trong tay đường biên giới Trung Quốc lâu dài, còn những cái tên còn lại có lẽ là một số gia tộc mới nổi lên.

Chu, Thẩm, Trình, Nam.

Quan trọng nhất là họ Nam cuối cùng này.

Nghe ngữ khí của anh trai thì anh cũng không muốn tham gia việc lần này, nhưng sao lại có thiếp mời cho Nam gia? Cô cầm thiệp mời nhẹ nhàng quạt quạt, nghĩ thế nào cũng không biết chuyện lần này sẽ đi đến đâu. Nhưng nếu ông Thẩm đã bố trí cho cô đi cùng Trình Mục Dương thì chắc hẳn không có vấn đề gì lo lắng.

Lúc rời đảo Ngàn Hồ đã là hoàng hôn, những con sóng vài trăm dặm di động tạo thành màn sương mù dày đặc.

Trình Mục Dương thấy cô lưu luyến phong cảnh thì đem kính xe kéo xuống: “Lần này quá vội, lần sau đến sẽ nói hai bà dẫn cô đi dạo, nơi này có rất nhiều cổ mộ cùng với di tích.”

Nam Bắc thản nhiên ừ một tiếng: “Thiệp mời kia là anh chuẩn bị cho tôi?”

“Là sáng nay mới đưa tới.” Hắn nói nhẹ, “Hình như ông Thẩm ở đó truyền ra tin đồn nên mới có người cố ý thêm Nam gia vào.”

“Cuối cùng là việc buôn bán thế nào lại khiến người ta xem trọng như vậy?”

“Người vì tiền mà chết cũng như chim vì ăn mà chết.” hắn cố ý trì hoãn: “Rất hấp dẫn.”

Cô nghe hắn nói mà càng tò mò hơn, dùng chân mang giày cao gót nhẹ nhàng gõ lên chân hắn: “Tôi cảnh cáo anh, không được làm liên lụy tới tôi. Trước kia không biết anh là ai nên thấy kì lạ, hiện tại nhớ lại có lẽ trận bắn nhau ở Bỉ là do bị anh làm liên lụy.”

Trình Mục Dương cười một cái, cô trộm nhìn hắn, nụ cười vẫn bắt mắt như vậy.

Tiến vào phạm vi bến tàu tư nhân, Trình Mục Dương rốt cục cũng nói cho cô biết đang ở biên giới Chiết Giang. Bọn họ sẽ nhanh chóng lên thuyền khởi hành.

Cô nghĩ đến Trình Mục Dương sẽ ở lối vào mà xuống xe, lại không ngờ rằng 40 chiếc Mercedes S600 cứ như thế thẳng tiến theo con đường mà lên thuyền. Cô nhìn xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy xa xa có đến hơn bốn mươi mấy bến đỗ, tất cả đều có thuyền neo đậu.

Xe dần dần dừng lại, có người mở cửa cho Trình Mục Dương.

Mà Trình Mục Dương sau khi xuống xe lại cố ý đi đến cửa bên cô, vì cô mà mở. Cô từ trong xe ngẩng đầu thì thấy ý cười trong đáy mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đang trở về những năm tháng xanh tươi tại Bỉ, mỗi lần ngồi xuống ghế, hắn đều có thói quen tốt là kéo ghế giúp cô.

Khi cô cầm tay hắn, cố ý nắm thật chặt, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Tấm ván gỗ lót trên bến tàu thật không thích hợp cho việc đi giày cao gót, cho nên động tác của Trình Mục Dương đối với cô mà nói thật là sự giúp đỡ lớn. Sau khi đứng thẳng, tầm mắt trở nên rộng rãi hơn, Nam Bắc chú ý đến một hình ảnh kì lạ.

Cuối con đường này có hai mươi mấy người bị bịt mắt, quỳ gối hai bên đường, đối diện với mặt biển. Mà bên cạnh mỗi người đều có một người đứng. Không phải cô chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, chỉ là không biết ai có thể làm như vậy, vì sao, và tại sao lại là hôm nay?

Những ngọn đèn trong bóng đêm khiến những chiếc thuyền bịt kín những tầng ánh sáng di động.

Cũng làm cho hai mươi mấy người quỳ dưới đất trở nên mờ ảo.

Mà trên thuyền hoặc hai bên đường, có không ít người đang
nhìn. Tất cả đều là vẻ mặt bàng quan, cô chú ý đến bên phải của một chiếc thuyền có một người trung niên mặc áo khoác kiểu cũ hứng thú nhìn nơi này. Người trung niên kia hai bên tóc mai đã bạc trắng, phần còn lại vẫn đen không pha tạp màu trắng nào, như thế thật hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đi theo người trung niên là phụ nữ.

Có hai ba người đẹp hết thời, cũng có cô gái đôi mắt hiền lành trong sáng, còn có hai đứa bé.

Nam Bắc nhếch môi, từ ánh sáng hai bên nhìn đến chỗ xa nhất của chiếc thuyền, rõ ràng là Thẩm Gia Minh, hình như đang tươi cười vẫy vẫy tay với cô. Cô chưa kịp phản ứng thì thuyền đã phát động tiếng vang, chiếc thuyền của Thẩm Gia Minh cứ như vậy từ từ chuyển động.

“Cô cùng Tiểu Phong đến thuyền của tôi trước.” Trình Mục Dương cúi đầu nói bên tai cô, hơi thở ấm áp: “Tôi sẽ theo sau.” Không biết vì sao, hắn tựa hồ cố ý gần gũi cô hết sức.

Nam Bắc nhăn mi, không nói chuyện.

Ngay lúc cô theo Tiểu Phong rời đi thì người trung niên đã quay sang nói chuyện với những người phụ nữ phía sau. Rất nhanh, có hai cô gái liền ôm lấy hai đứa bé quay trở vào khoang thuyền.

Con đường này thật khó đi, cô lại mang giày cao gót nên càng khó đi nhanh. Tiểu Phong đầu tiên đi rất nhanh, vài giây lại dừng lại đợi cô, lại đi nhanh, như thế lặp lại hai lần liền bất đắc dĩ xoay người đưa tay ra.

Ý tứ thực rõ ràng, vị đại tiểu thư này, cô thật sự quá chậm.

Bỗng nhiên, có âm thanh vật rơi xuống nước. Sau đó, âm thanh này liên tục lặp lại.

Nam Bắc lúc này mới bước lên thuyền vẫn chưa kịp đi vào trong, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Hai mươi mấy người quỳ gối giờ chỉ còn lại ba bốn người, số kia hẳn đã bị trực tiếp quăng xuống sông.

Hai bên đường ánh đèn sáng như ánh sao.

Không lưu tình chút nào chiếu lên những người còn sót lại, khiến cô nghĩ tới một từ: Ngày phán quyết.

Không chỉ mình cô nhìn, thượng khách trên thuyền bốn phía cũng không bỏ qua hình ảnh này, có người nhẹ giọng nói chuyện, thậm chí có người còn cười. Mà Trình Mục Dương vẫn đứng bên cạnh xe như cũ, dưới ánh đèn đêm càng nổi bật làn da trắng của hắn. Dường như cảm giác được Nam Bắc dừng chân, hắn nhìn về phía cô, sau đó vẫy vẫy tay.

Đến bây giờ cô mới hiểu, màn trình diễn ở bến tàu này là Trình Mục Dương sắp xếp.

Hắn đem ánh mắt đặt trên người Nam Bắc thu hồi, rốt cục rời đi chiếc xe, đến sau lưng người quỳ gần hắn nhất, hơi ngồi xổm xuống: “Trình Mục Vân ở nơi nào?” Người nọ vẫn trầm mặc như cũ.

Trình Mục Dương cười cười, tay đè lên vai người kia, nhẹ nhàng vỗ.

***

Chú thích:

[1]: Bến Thượng Hải là khu vực thuộc quận Hoàng Phố tại Thượng Hải, Trung Quốc. Khu vực này tập trung ở một phần của đường Trung Sơn bên trong khu Thượng Hải công cộng tô giới (tô giới cho người nước ngoài định cư) trước kia, chạy dọc theo bờ sông Hoàng Phố , đối diện với Phố Đông, ở phần phía đông của quận Hoàng Phố. Bến Thượng Hải thường được dùng để đề cập đến các toà nhà và cầu tàu ở phần này của con đường, cũng như một số vùng lân cận.

[2]: Cáp Nhĩ Tân là một khu vựa và thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang ở phía đông bắc Trung Quốc. Đây là trung tâm chính trị, kinh tế, khoa học của đông bắc Trung Quốc và là một thành phố lớn của Trung Quốc và Đông Bắc Á.

Cáp Nhĩ Tân có biệt danh “hòn ngọc trên cổ thiên nga” vì hình dáng sông Hắc Long Giang giống như một con thiên nga, hoặc ” Moscow phương Đông” hay Paris phương Đông” do kiến trúc của nó. Cáp Nhĩ Tân cũng được gọi là “thành phố băng” vì mùa đông lạnh và kéo dài. Chính vì vậy mà băng đăng rất phát triển ở đây.

[3]: Thượng Hải là thành phố lớn nhất Trung Quốc về dân số và là nội thành thành phố lớn nhất thế giới. Thượng Hải là một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương của nước này. Diện tích: 6.340,5 km2. Theo điều tra dân số năm 2010 của Trung Quốc, Thượng Hải có tổng dân số 23.019.148 người (trong đó nội ô là 20,6 triệu người). Thượng Hải được xem là thủ đô kinh tế của Trung Quốc.

Ngày nay, Thượng Hải có hải cảng sầm uất nhất thế giới, hơn cả cảng Singapore và Rotterdam. Thượng Hải đã từng một thời là trung tâm tài chính lớn thứ 3 thế giới, chỉ xếp sau Newyork và Luân Đôn, và là trung tâm thương mại lớn nhất Viễn Đông cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.

Chương 8: Vụ làm ăn hấp dẫn (2)

Người quỳ trên đất vì động tác này của hắn mà thân mình bắt đầu căng cứng.

Trình Mục Dương thở dài: “Giang sơn đổi chủ, đáng thương chính là các người.”

Hắn đứng thẳng dậy, tựa hồ không tính hỏi lại, cười lắc đầu.

Bốn tay súng đồng thời lên đạn, nhắm ngay gáy của những người còn lại.

Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, bỗng nhiên có một người kêu: “Ông chủ.”

Trình Mục Dương dừng lại.

Một người dáng nhỏ gầy gò muốn đứng lên, đáng tiếc bởi vì quì quá lâu nên huyết mạch không thông, cố gắng mấy lần cũng không thể thành công. Cuối cùng chỉ có thể sợ hãi lớn tiếng nói: “Trình Mục Vân ở Moscow!”

Người kia khi kêu lên những lời này, thân mình hoàn toàn lạnh giá.

Lại không nghĩ rằng, bốn phía bỗng trở nên yên tĩnh.

“Những lời này, bây giờ cũng vô dụng.” Trình Mục Dương đút một tay vào túi quần, xoay người rời đi.

Đi ra vài chục bước, rốt cuộc cũng đưa tay lên nhẹ nhàng ra hiệu với mấy tay súng.

Hắn không tiếng động mà nói với mọi người, đây là phán quyết cuối cùng:

Tuyệt không khoan thứ.

Nam Bắc không xem màn cuối kia, cô xoay người vào khoang thuyền.

Chiếc thuyền nhổ neo, một lúc lâu đã không còn ở hải phận của Trung Quốc.

Hai người từ khoang thuyền đi ra, váy của cô bị gió thổi lay động, Nam Bắc vì lạnh mà có chút run.

Trình Mục Dương đặt tay lên lan can, nói chuyện điện thoại.

Là tiếng Pháp, vài năm học ở Bỉ cô nghe cũng có thể hiểu được.

“Những đội quân nổi dậy này rất nhiều tiền, nâng lên mười đi.” Hắn ngoắc tay với cô, ý bảo cô đứng bên cạnh. “Đúng, đối với người làm ăn của chúng ta phải thân thiện một chút. Nói với bọn họ, nếu không chấp nhận giá này, ngày mai sẽ có người nhảy dù tiếp tế vũ khí miễn phí cho đối thủ của họ. Nhớ, ngày mai là 12 giờ trưa, sau mười hai giờ, ta sẽ nâng giá lên 30 lần.”

Thật sự là gian thương.

Nam Bắc đi qua, nhịn không được cười rộ lên.

Trình Mục Dương dùng tay vỗ vào trán của cô, ý bảo cô không được lên tiếng: “Chúng ta có 80 tên lửa đạn đạo, hỏa tiễn bọc thép, 5000 AK-47 cùng C4, bốn trăm vạn viên đạn, hôm nay nêu giá 700 vạn đô la Mỹ, có hiệu lực đến trước 12 giờ trưa mai.” Hắn nói xong lại thản nhiên bổ sung một câu: “Nói với bọn họ, tôi nói là giờ Bắc Kinh. Cùng Trình Mục Dương buôn bán thì phải chuẩn bị một cái đồng hồ.”

Câu nói kế tiếp là tiếng Nga.

Cô nghe không hiểu.

Trình Mục Dương ngắn gọn giao nhiệm vụ, cuối cùng cũng ngắt điện thoại.

“Người khác không mua vũ khí của anh, anh liền miễn phí đưa cho đối thủ của họ sao?” Cô đứng tránh gió ở bên cạnh người hắn, “Đúng là gian thương.”

“Không phải miễn phí, sau khi tôi tiếp tế vũ khí cho đối thủ của họ, lập tức nâng giá lên ba mươi lần, cô nghĩ họ có mua hay không?.” Hắn nói với cô cách tính toán. “Nói cách khác, phần vũ khí tiếp tế miễn phí này cũng do bọn họ thanh toán, bao gồm hao tổn xăng dầu cho máy bay nhảy dù.”

Nam Bắc nghe được không biết nên khóc hay cười: “Thật sự là người không chịu thua thiệt.”

Trình Mục Dương khóe miệng vừa động, giống như đang cười: “Xác thực là không muốn thua thiệt. Nhân viên của chúng tôi cuối năm phải nhận được phúc lợi. Chủ yếu là nhân viên của chúng tôi đều có bảo hiểm trọn đời, nếu gặp bất trắc thì con cái họ vẫn được nuôi dưỡng đến mười tám tuổi.”

Cô nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có chút đạo lí.

Nghề này, bước chân vào chính là vạn kiếp bất phục, bán mạng vì tiền, há có thể chịu thua thiệt.

Huống chi Trình gia cung cấp vũ khí, đã sớm trở thành đại gia trong lĩnh vực này, chưa bao giờ lo lắng về người mua.

Khác với biên giới phía Nam, Nga chính là một nước rất mạnh về buôn bán vũ khí. Hoàn cảnh quyết định tất cả, những người buôn bán vũ khí tốt nhất đều ở Nga, mà hiện nay, giao dịch vũ khí với Nga chỉ có duy nhất Trình gia.

Ngay cả Nam Hoài cũng không thể không thừa nhận, bọn họ xứng đáng với cái tên “Vua chiến tranh”.

Trên thuyền đèn đuốc huy hoàng, những bóng người di chuyển nhìn không ràng.

Lại đến bến tiếp theo.

“Anh có nghĩ tới việc thoát khỏi cuộc sống này không?” Cô đột nhiên hỏi hắn.

Trình Mục Dương lấy ra bình rượu nhỏ của mình, đưa lên miệng uống một ngụm, tựa hồ với hắn mà nói đây chính là nước giải khát. Hắn vẫn nhìn chiếc thuyền xa xa, tự hỏi gì đó, qua hồi lâu mới nói: “Cô có biết, có rất nhiều Trung Quốc đi đãi vàng tại Nga. Chỉ có vẻn vẹn một thị trường người Hoa này đã có đến mấy vạn cửa hàng, hằng năm có gần năm trăm triệu đô lô Mỹ giao cho hắc bang.”

Nam Bắc gật đầu.

Cô rất thích nhìn Trình Mục Dương lúc này.

Thần thái không đứng đắn nhưng lời nói lại chỉnh tề.

“Nhưng cuộc sống của bọn họ rất kém, vợ chồng chỉ ở trong một gian phòng bình thường, sinh mệnh không được bảo đảm, tùy thời sẽ bị người ta giết hại.” Hắn cười một cái tiếp tục nói với cô: “Ở Nga có một đám người đầu trọc (các bạn có thể tìm hiểu đám đầu trọc này google, rất nhiề thông tin) chuyên sát hại người Hoa, đối với họ mà nói, không thể dùng chính trị can thiệp, người chân chính có thể bảo vệ họ chỉ có thể là chúng ta.”

Nam Bắc nhướng mày, không dám tin nhìn hắn.

Mà trong ánh mắt tối đen của cô đã có gì đó chậm rãi hòa tan ra, lan tràn trong bóng đêm trên mặt biển.

Giờ này khắc này, lời hắn nói, rất quen thuộc.

Bốn năm trước, Nam Hoài dùng thủ đoạn mạnh mẽ thống trị thị trường cũng đã từng nói qua.

Anh nói: Bắc Bắc, chúng ta sinh gia trong gia tộc này, là bởi vì chúng ta phải bảo vệ người thân cùng quê hương, bất luận chiến loạn hay bần cùng, bất luận triều đại thay đổi, nhất định phải bảovệ tốt khí hậu cùng người dân nơi đây.”

Gió biển càng lúc càng lớn, đem tóc cô thổi tung bay.

Từ góc độ này nhìn hắn, có thể thấy cả không gian biển phía sau, không những thế thấy rõ ràng cả những con sóng. Mà hắn
cứ như thế tựa vào lan can nhìn cô. Tóc hắn cũng bị thổi rối loạn, che đi gương mặt, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

“Lý do rất chân chính, có phải hay không?” Trình Mục Dương khẽ mỉm cười, đem tóc rối loạn của cô vén ra sau tai.

“Đúng.” Giọng cô rất thấp, “Hơn nữa, phi thường thuyết phục người nghe.”

Trong trận bão tuyết hơn chín trăm km kia, cô không có chút nghi ngờ nào về hắn. Trong những cơn mưa ở Bỉ, ngồi trong thư viện cùng nhau tiếp xúc, cô cũng không hiểu được gì. Nhưng thời điểm này, khi đang ở trên cùng một chiếc thuyền, cô bỗng nhiên phát hiện, cái tên Trình Mục Dương này, thật không giống một chút nào người cô từng quen biết.

Người đàn ông như vậy, sự tồn tại của bản thân đã là một điều dụ hoặc, mà cô, đã bị mê hoặc rồi.

Từ khi hai người lên thuyền đã thu hút không ít người nhìn.

Bất luận là từ góc độ nào cũng có người cao thấp nhỏ nhẹ nghị luận. Cô thấy ông Thẩm ở cách đó không xa liền quay lại nhìn Trình Mục Dương, Trình Mục Dương cười khẽ gật đầu với cô: “Đi thôi, cũng nên hoàn bích quy Triệu [1] rồi .”

Những lời này cũng là những lời cuối cùng Trình Mục Dương nói với cô trong ba ngày kế tiếp.

Cô nghĩ đây là cuộc hội tụ của những thế lực lớn, nhưng trừ bỏ thận phận đặc biệt của những người trên thuyền thì chiếc du thuyền này không có gì khác thường. Ban ngày, đa số thời gian cô đều đi bên cạnh ông Thẩm, cùng ông xem hát uống trà, buổi tối mới ngẫu nhiên đến bể bơi ở tầng năm.

Bể bơi dập dềnh màu xanh lục này chỉ có cô cùng Thẩm Gia Minh.

Cả tầng này đều thuộc về Thẩm gia nên không gian ở đây rất yên lặng.

Cô có thể nghe thấy tiếng nhạc ở tầng dưới, còn cả tiếng trai gái vui cười tức giận.

Cô bơi một vòng trở về, Thẩm Gia Minh đã lên bờ hút thuốc.

“Anh biết gì về Trình Mục Dương nữa?”

Cô vịn tay cạnh hồ hỏi người trên bờ.

“Em muốn nghe cái gì?” Thẩm Gia Minh nhớ lại một chút, “Anh cũng không hiểu rõ việc ở Nga, nhưng mà khi hắn bắt đầu xuất hiện thì có điều tra một ít tư liệu.”

“Có cái gì?” Cô nổi trên mặt nước, ngửa đầu nhìn người đang ngồi xổm bên hồ.

“Tư liệu có hơn bốn trăm trang, nhưng anh chỉ ấn tượng có ba điểm. Thứ nhất, hắn có chỉ số thông minh rất cao, là một thiên tài về ngôn ngữ, thông thạo sáu thứ tiếng, nếu ở một chỗ nửa năm có thể nắm được ngôn ngữ địa phương.” Thẩm Gia Minh cười cười. “Thứ hai, hắn là một gian thương khó nắm bắt, câu thường nói là ‘chỉ cần anh lên giá, muốn mua vũ khí gì, trên đời này có, tôi có thể bán cho anh’.”

Nam Bắc nhớ tới cuộc nói chuyện vài ngày trước với hắn, không khỏi mỉm cười.

Thật là gian thương.

Thẩm Gia Minh lạch cạch một tiếng, châm cái bật lửa: “Nói đến việc buôn bán, tài năng của hắn quả thật là trời cho. Trình gia có đội máy bay vận chuyển lớn nhất toàn cầu. Tại những cuộc xung đột đẫm máu ở châu Phi, Nam Mỹ thậm chí là Trung Đông, cả hai bên đều mua vũ khí của hắn, có thể nói là tài nguyên cuồn cuộn a.”

Cô dạ: “Còn một điểm nữa đâu?”

“Có một điểm em tuyệt đối sẽ không nghĩ đến.” Thẩm Gia Minh ngậm khói nói mơ hồ, “Hắn thường xuyên tham dự những buổi cứu viện nhân đạo của liên hiệp quốc, tại mấy cuộc chiến tranh đã ủng hộ vũ khí cho quân đội.”

Cô suýt nữa sặc nước.

Một giây sau, cô nhìn thấy có người từ cầu thang đi đến.

Dĩ nhiên là Trình Mục Dương mất tích ba ngày nay, hắn chỉ mặc một cái quần bơi đơn giản, quanh thân quấn khăn trắng, là đến đây bơi lội. Cô nhìn hắn, đồng thời hắn cũng nhìn cô.

Xác thực mà nói, nhìn thấy cô rất dễ, bởi vì bể bơi xanh lục này chỉ có mình cô trong nước.

Thẩm Gia Minh thấy ánh mắt biến hóa của cô, quay đầu nở nụ cười, thấp giọng nói: “Bắc Bắc, em phải chuẩn bị tư tưởng, hắn mang em du lịch đảo Vạn Hồ, trước mặt mọi người ở bến tàu trừng trị nội gian, lại tự mình đưa em lên tàu. Những điều này anh thấy có gì đó bất thường.”

Cô nhẹ nhàng đạp nước, cười cười: “Thật sao? Đừng quên là ông Thẩm muốn em đi cùng hắn.”

“Về chuyện này, anh cũng thấy rất kì lạ, nhưng ông nội của anh quả thật có điểm thích hắn.”

Thẩm Gia Minh đứng lên cười với Trình Mục Dương, vuốt cằm xem như tiếp đón. Hai người gặp thoáng qua, một người càng chạy càng xa, một người ngừng lại bên bờ.

Trình Mục Dương bắt đầu cởi khăn trắng ném tới ghế nằm, trên người chỉ còn lại chiếc quần bơi. Hắn rèn luyện thân thể rất tốt, dưới ánh đèn của bể bơi ẩn hiện cái bụng với vài vết thương nhợt nhạt.

Nam Bắc tim đập thật nhanh, khi muốn bỏ chạy lại bị hắn nắm lấy thắt lưng, vững vàng khống chế cổ tay của cô: “Sao mặt hồng như vậy? Có phải do ở trong nước quá lâu không?”

Cô nâng ánh mắt lên, ngón tay Trình Mục Dương vừa vặn chạm đến mạch đập nơi cổ tay, nhẹ giọng nói: “Tim đập cũng rất nhanh.”

Bỗng nhiên từ tầng bốn truyền đến tiếng hét chói tai của rất nhiều cô gái cùng tiếng cười.

Dưới kia xa hoa lãng phí ồn ào như thế, mới phát hiện nơi này thật im lặng.

“Nên lên bờ rồi.” Cô muốn rút tay về.

Trình Mục Dương không buông cô ra, cả người nhanh chóng tiến xuống nước, tay phải chậm rãi luồn vào mái tóc đem đầu cô nâng lên.

Hắn nhìn ánh mắt cô như muốn nhận ra điều gì. Đêm nay, hắn có chút kì quái. Trong ánh mắt sáng bóng của hắn có hình ảnh cô gái Đông Phương xinh đẹp.

“Trước đây, những người già trong gia tộc thường nói rằng anh có duyên với Phật, nên giảng giải một chút về chuyện phật tổ cho anh nghe. Khi đó anh không tin lắm, nhưng nhớ rất rõ một câu chuyện: Con người nếu muốn thành phật, cần phải trải qua một trăm lẻ tám kiếp nạn.” Hắn cúi đầu, hôn một đường từ khóe mắt đến bên tai cô. “Cả cuộc đời này của anh không thể hướng thiện, chỉ vì em. Chỉ mình em đối với Trình Mục Dương mà nói, đã là một trăm lẻ tám kiếp.”

Lời nói của hắn, có chỗ hiểu chỗ không.

Mà trái tim của cô cũng dần mềm nhũn.

Những gì muốn nói lúc đó đều bị hắn đặt trong miệng.

Hôn như vậy, độc nhất vô nhị, hết sức chuyên chú. Như là mối tình đầu, chàng trai hôn cô gái mà mình đã thích thật lâu.

Không có người phụ nữ nào có thể tránh được một người đàn ông như thế, dùng sự ôn nhu của bản thân mà chờ đợi cô.

***

[1] Hoàn bích quy Triệu: Chữ “Hoàn” ở đây chỉ hoàn chỉnh, còn chữ “Bích” có nghĩa là đồ ngọc. Ý của câu thành ngữ này là ví về việc đem đồ vật nguyên si trả lại cho chủ cũ.

Chương 9: Vụ làm ăn hấp dẫn (3)

Trình Mục Dương tiễn cô về phòng.

Cửa phòng mở ra, cô xoay người lùi về sau hai bước, đem hắn ngăn ngoài cửa.

“Em muốn tắm nước ấm.” Cô nhẹ giọng nói.

“Đi thôi,” Trình Mục Dương có chút buồn cười, cánh tay chống trên khung cửa

“Anh chờ em.”

“Không cần chờ ở đây.” Cô đẩy hắn: “Ảnh hưởng không tốt.”

“Được.” Âm thanh của hắn cũng nhẹ dần: “Anh đến khu của Thẩm gia chờ em.”

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí có thể cảm thấy nếu hai người nói thêm nữa sẽ chạm phải môi nhau. Cô không nhanh chóng trả lời, chỉ là đặt tay lên bờ vai trần của hắn, nhỏ giọng nói: “Đến quán bar tầng ba chờ em, tắm nước ấm xong sẽ đến tìm anh.”

Anh đưa lưng về ánh đèn của hành lang, gương mặt vì thế mà bị che khuất, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ cặp mắt màu nâu kia giống như bị hơi nước bao phủ: “Được, anh chờ em.”

Cửa phòng dần khép lại, có thể thấy hắn vẫn nhìn cô không chớp mắt.

Kha tháp (tiếng đóng cửa) một tiếng, rốt cuộc ngăn cách với bên ngoài.

Trong phòng không có bật đèn, cô xoay người, lấy khăn tắm sạch sẽ vừa lau tóc vừa gọi điện thoại: “Xin chào.” Âm thanh bên kia không hề gợn sóng.

“Ba Đông Cáp.”

“Tư Nhân?”

“Không, tôi là Nam Bắc.”

Người tiếp điện thoại thay đổi ngữ khí, rất lễ phép nói cho cô biết Ba Đông Cáp đang nghe điện thoại, chờ mười giây sau sẽ tiếp điện thoại của cô. Thực tế, chưa đến mười giây, điện thoại của nhân viên kia đã bị cắt đứt.

“Đại tiểu thư, nghe nói cô đang ở trên biển.” Bên kia cười vui cởi mở.

“Đúng vậy, tại vùng biển quốc tế, tới gần eo biển Ba Sĩ [1].” Cô thấp giọng nói xong thì lấy một cái gối đến ôm trong tay, “Giúp tôi điều tra một việc nhỏ, tôi cần ít tư liệu, nhưng không được để Nam Hoài biết.”

Đối phương trầm mặc một lát, sau đó đồng ý với cô.

Nam Bắc chỉ nói ra hai vấn đề, thứ nhất là mục đích chuyến đi lần này của Thẩm gia, thứ hai là những gì Trình Mục Dương đã trải qua, chính xác đến hàng tháng.

“Sáng mai bảy giờ, tôi chờ tin tức của anh.”

Cắt điện thoại, đã là 10 giờ rưỡi.

Cô dùng 5 phút vọt vào tắm nước ấm. Đứng dưới vòi sen, trong đầu tầng tầng lớp lớp những hình ảnh xuất hiện. Từ lúc quen biết, đến những hình ảnh lần gặp lại này, còn có nụ hôn không thể trốn tránh lúc nãy. Tay cô đè môi mình có thể nhớ lại sự ôn nhu chờ đợi của Trình Mục Dương.

Bởi vì một phút xuất thần, tay phải vô ý tăng nước nóng, suýt nữa làm cô bị bỏng.

Từ khi Nam Hoài ổn định gia tộc đã rung chuyển hơn nửa thế kỉ, từ khi cô quyết định từ Bỉ trở về Uyển Đinh, cô đã không còn một mình nữa.

Trình Mục Dương là dạng người nào, cùng hắn ở một chỗ phải hy sinh những gì, cô hoàn toàn phải có sự chuẩn bị.

Nam Bắc thay một chiếc váy liền áo màu lục rồi đi đến quán bar.

Quán bar ở tầng ba đều là người trẻ tuổi. Cho nên trừ bỏ những người trẻ tuổi địa vị thấp, những người khác sẽ không xuất hiện trong này, mà cô cùng hắn ở đây giống như là đang hẹn hò.

Cô không có ý định đi tìm hắn, chỉ là ngồi trong một góc, bắt tay vào chế biến hỗn hợp rược cùng nước.

Chỉ chốc lát sau, có hai cánh tay áp sát hai sườn của cô: “Anh nghĩ phải đợi đến hừng đông.”

Trong thanh âm của Trình Mục Dương có chút phóng túng cùng gợi cảm.

Cô cúi đầu cười, tiếp tục công việc dang dở, mãi đến khi Trình Mục Dương cầm tay cô, Nam Bắc mới ngẩng đầu lên.

Hắn đem tay cô dán nhẹ bên môi: “Còn nhớ anh dạy em câu nói gì không?”

Nam Bắc đầu tiên là sửng sốt, chợt nhớ đến cuộc đặt cược không công bằng kia.

Cô không có khả năng ngôn ngữ như hắn nhưng trí nhớ cũng không tồi.

Lúc ấy lặp lại theo Trình Mục Dương câu tiếng Nga kia ba bốn lần, cơ bản đã nhớ rõ cách phát âm. Cho nên khi anh hỏi lại, cô có thể nhẹ nhàng nói ra ngay.

Nhưng là nơi này
thật sự rất ầm ỹ.

Nam Bắc đành phải giữ chặt vạt áo sơmi hắn, ghé sát vào tai nói cho hắn nghe.

Phát âm không tiêu chuẩn, cũng không dễ nghe.

Đợi cho nói xong, cô rốt cục lại hỏi hắn: “Hiện tại có thể nói cho em biết ý nghĩa thật sự chứ?”

“Từ thứ nhất là солнце, tên của anh.” Hắn cố ý lặp lại lời nói lúc đó.

Cô phối hợp kêu một tiếng.

cолнце, солнце. Lúc này nhớ lại mới thấy có chút khác.

“Những lời này có ý nghĩa chân chính là.” hắn cũng để sát vào bên tai của cô nói, “Trình Mục Dương là người đàn ông của tôi.”

Nam Bắc há miệng thở dốc, không nói ra lời, ngược lại ở dưới bàn hung hăng bấm thật sâu vào cánh tay hắn. Lúc bắt đầu chỉ là vì tức giận, không ngờ hắn lại lơ đễnh không hề chú ý, đến khi cô cảm thấy có chút quá đáng buông tay ra thì cánh tay trắng như tuyết ấy đã xanh tím một mảng.

“Đau không?” Cô không hiểu vì sao thấy đau lòng, vươn tay xoa cánh tay hắn.

Hắn ừ một tiếng, nắm bả vai cô, ngoắc nhân viên phục vụ gọi rượu.

Hai người ngồi uống một chút rượu. Nơi này không ai biết bọn họ, tầng tầng lớp lớp những ngọn đèn hư ảo u ám, đêm khuya, âm nhạc không còn kinh động lòng người mà dần trở nên mềm mại. Cô cùng hắn bước lên sàn nhảy, bắt đầu chậm rãi khiêu vũ bên cạnh những người khác, lại có người chạm vào sau cô, hắn cuối cùng rất phối hợp mà kéo cô vào lòng.

“Nam Bắc?”

“Ân?” Bởi vì ngọn đèn, cô hơi nheo mắt lại nhìn hắn.

Hai người vì điệu nhạc mà thân thể càng ngày càng sát vào nhau, làn da nơi cánh tay thỉnh thoảng đụng chạm, giống như đôi tình nhân. Trình Mục Dương lặng yên không tiếng động cúi xuống nhìn cô: “Có tin hay không anh đối với em là chân tình?”

Cô đặt tay trên thắt lưng hắn, dán sát vào người hắn, không trả lời vấn đề này.

Bọn họ nhảy thật lâu, lâu đến mức sàn nhảy hầu như không còn người, lâu đến mức có người đến nhắc trời đã sáng. Trình Mục Dương khẽ nói với nhân viên phục vụ kia vài câu, người đó rất nhanh liền rút ra ngoài, trả lại không gian hoàn toàn tĩnh lặng.

Không gian chỉ có hai người.

Mọi thứ đều khiến người ta thấy say mê. Trắng đêm không ngủ, hơi rượu lại tích tụ nơi dạ dày, ánh mắt cô trở nên mê ly. Trình Mục Dương vẫn nhìn Nam Bắc, nhìn từng động tác, từng nét mặt của cô. Thậm chí không bỏ qua cả dáng vẻ khốn đốn.

Âm nhạc bỗng nhiên thay đổi, là một làn điệu mà chỉ hai người mới biết.

Cô bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh còn nhớ sao?”

“Trí nhớ của anh rất tốt, nhất là những chuyện về em.”

Cô cười không tiếng động, dùng mặt vuốt ve áo sơmi của hắn, mệt mỏi vì trắng đêm không ngủ, cảm thấy ý chí có chút hoảng hốt. Không thể không thừa nhận, có những lúc, Trình Mục Dương là một người đàn ông ôn nhu tuyệt đối.

Lần đầu tiên nghe bài hát này.

Là vào tết âm lịch, khi đó bọn họ đang ăn cơm tại quảng trường chính phủ, cách Brussels (thủ đô Bỉ) khoảng 80 km về phía Đông Nam. Bởi vì đây không phải là lễ tết địa phương nên người ở đây cũng không nhiều, hai người mang theo cô bạn cùng phòng người Nga, tìm một nhà hàng Trung Quốc gọi là Hồng Cao Lương.

Nhà hàng có ba bốn bàn người Trung Quốc.

Cả ba người ghé vào, tùy tiện ăn xong cũng đã khuya.

Lúc đóng cửa, cô nghe thấy chủ nhà hàng ngâm nga ca khúc này, một ca khúc Tây Ban Nha phong tình nồng đậm.

Khi đó cô có hỏi Trình Mục Dương là ai hát, vì sao cho tới bây giờ cô chưa từng nghe qua.

Trình Mục Dương nói với cô, đây là do Madonna (thực ra nguyên văn là Mạch Đương Na, mình ghi thẳng tên tiếng mỸ luôn) hát vào những năm 86.

Cô cứ đứng ở ngoài cửa nhà hàng mà nghe hết ca khúc do chủ quán ngâm.

Cô hỏi hắn tên ca khúc, hắn nói một câu Tây Ban Nha “La Isla Bonita” [2] cũng phiên dịch cho cô là “Hòn đảo xinh đẹp”. Đối với từ “đảo” này, cô bạn người Nga thấy thật yêu thích, trên taxi không ngừng nói về giấc mơ của mình, chính là gả cho chủ nhân của một hòn đảo.

Cô nghe thấy không biết nên khóc hay nên cười, không ngờ cô bạn người Nga vuốt ve mắt nói cô có ước mơ gì thì nhất định sẽ có người giúp cô thực hiện. Cô nói vui: “Tốt, giấc mơ của tôi to lớn hơn chút là gả cho chủ nhân hòn đảo xinh đẹp trong bài hát.”

Cô bạn người Nga nghe xong lập tức kéo cánh tay Trình Mục Dương: “Có nghe chưa, phấn đấu đi chàng trai.”

Nam Bắc nhớ rõ, khi đó tầm mắt của Trình Mục Dương đang dừng trên người cô, như giả như thật nói: “Hòn đảo này không có cư dân, cấm khách du lịch lai vãng, bờ biển có hệ thống bảo vệ sự xâm nhập của người bên ngoài. Kiến trúc nhà ở trên đảo màu phấn hồng, đồng thời có biệt thự, sân tennis cùng khu vườn xa hoa. Hơn nữa…” Hắn tạm dừng một lát, dường như nhớ tới điều gì lại nói: “Hòn đảo này quả thật tồn tại, ở Hy Lạp giá thị trường khoảng hai triệu bảng Anh, sở hữu nó là một người Hy Lạp.”

Cô bạn người Nga nghe vậy thì tâm tư nhộn nhạo, liên tiếp che miệng thét chói tai.

Cô cũng cười rộ lên, chỉ cho rằng Trình Mục Dương nói giỡn. Khi ấy, cô đang sống lưu vong, giá trị hòn đảo tính bằng triệu bảng Anh này chỉ là trò vui đùa của sinh viên trong lúc đó…

Nam Bắc nhớ lại câu chuyện năm đó, mệt mỏi dựa vào người hắn, bước từng bước khiêu vũ.

Trình Mục Dương ôm cô nhìn đồng hồ: “Muốn trở về phòng ngủ một lát không?”

Cô dạ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tay Trình Mục Dương từ lưng cô trượt xuống dưới, nâng thắt lưng cô lên, làm cô đứng gần bằng hắn. Chóp mũi hai người chạm vào nhau, môi chạm môi vô cùng thân thiết, nhưng chỉ như vậy, không có thêm động tác nào.

Qua một lát, cô mới nhẹ giọng hỏi hắn: “Hòn đảo mà anh từng nói, có thể thực hiện được hay không?”

Hắn cười: “Bất cứ lúc nào cũng có thể thực hiện.”

***

[1] Eo biển Ba Sĩ là một eo biển ở giữa đảo Y’Ami ở cực bắc của Philippines và đảo Lan của Đài Loan. Đây là một trong các eo biển nối biển Đông với Thái Bình Dương. Các cơn bão thường xuất hiện tại đây trong mùa mưa (khoảng tháng sáu đến tháng mười hai).

[2] Bài hát La Isla Bonita La Isla Bonita (tạm dịch: Hòn đảo xinh đẹp) là một bài hát của ca sĩ-nhạc sĩ người Mỹ Madonna và là đĩa thứ 5 và cũng là cuối cùng được phát hành từ album phòng thu thứ 3 của cô – True Blue vào ngày 25 tháng 2 năm 1987 bởi hãng đĩa Sire Records. Chủ đề ban đầu của ca khúc vốn rất đau thương bi thảm, và đầu tiên ca khúc được viết dành cho giọng ca của Michael Jackson, sau đó Madonna đã đảm nhận ca khúc và viết lại lời bài hát với Patrick Leonard. “La Isla Bonita” được xem là ca khúc đầu tiên của Madonna mang ảnh hưởng của Tây Ban Nha với phần trống Cuba được cải biên, tiếng đàn ghita Tây Ban Nha, trống lắc maraca, kèn harmonica và sự pha trộn âm thanh điện tử cùng với nhịp trống nguyên chất. Lời bài hát nói về một Hòn đảo xinh đẹp và sự tỏ lòng tôn kính đến vẻ đẹp người Latin của Madonna.

“La Isla Bonita” giành được sự yêu mến trên toàn thế giới, đứng đầu các bảng xếp hạng tại một số nước như Áo, Canada, Pháp, Đức và Thụy Sĩ. Là đĩa đơn quán quân thứ 4 của Madonna tại Vương quốc Anh, đem lại cho cô ca sĩ này kỷ lục cho nghệ sĩ nữ có nhiều đĩa đơn quán quân nhất. Tại Hoa Kỳ, ca khúc đạt vị trí số 4 trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100.

*Trang chủ
1/83