Chương 31: Tâm niệm đã thành ma 1
Nếu là vài năm trước, nhất định có rất nhiều người muốn mạng sống của cô.
Dưới ánh mắt của những người khác, cô như đang tựa vào người đàn ông này, nhưng thật chất là bị kèm lên một chiếc xe. Người này cùng với hai người nữa của hắn thái độ rất khách khí, nếu không phải có họng súng đang chỉa vào người, cô có thể nghĩ tới đây là người do Trình Mục Dương an bài.
Hắn đã nói qua, “Có người sẽ mang em rời đi.
Nhưng Nam Bắc tin tưởng, Trình Mục Dương sẽ không cho người dùng cách này mang cô rời đi.
Trực giác đoán rằng, là CIA.
Tại quốc gia xa lạ này, liếc mắt một cái là nhận ra cô, chỉ có thể là người của cơ quan tình báo chuyên thu thập tin tức về tình hình biên giới ở Vân Nam.
Cô tin chắc rằng đáp án rất nhanh sẽ được phơi bày, Chiếc xe rời khỏi tòa nhà, tiến vào một thôn ven biển không người.
Cô nhớ tới lời của Kyle, vì có xung đột nên khu vực này đã cắt hết điện, dân cư xung quanh cũng rời đi. Người của tổ chức vũ trang tham gia xung đột cũng không nhiều, lại có nơi ở riêng của họ nên sẽ không chiếm ngôi làng này. Trong khi đó quân đội chính phủ đã bảo vệ người dân rời khỏi đây nên tạm thời cũng không trở lại nơi này.
Vì vậy, ngoài chiếc xe của họ ra, bốn phía đều im ắng, tối đen một mảnh.
Đây là nơi rất an toàn, cũng rất bí mật.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà gỗ.
Mọi người ở lại trên xe, chỉ có người đàn ông kia mang cô xuống tiến vào nhà, toàn bộ căn nhà gỗ này được xây trên biển, cô lại mang giày cao gót, mỗi bước đi đều lún sâu vào cát, nhìn xung quanh không có đường thoát. Sau khi tiến vào nhà cô mới hiểu mình đã bị nhốt.
Phòng ốc như thế này không phải là kiếm được tạm thời, mà là đã có sự chuẩn bị từ lâu.
Thoạt nhìn căn phòng cũng rất bình thường, nhưng nhìn kỹ mới thấy các cơ quan ngầm. Có người trong phòng, Nam Bắc nhận ra hắn, người này từng xuất hiện ở Uyển Đinh, thậm chí cũng đã xuất hiện tại sòng bạc khu Tam Giác Vàng ở Myanmar, là người Châu Á.
“Nam Bắc tiểu thư.” Người kia vươn tay, lễ phép chỉ vào sô pha trước mặt, “Mời ngồi.”
“Đỗ.” Nam Bắc cười cười, “Không ngờ lại gặp anh ở đây.”
“Tin tôi đi, Nam Bắc tiểu thư.” Hắn xoa xoa thái dương cười khổ mà nói, “Tôi cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cô có quan hệ với Trình Mục Dương.”
“Cho nên?”
“Cho nên?” Hắn cười hỏi lại.
Nam Bắc ngồi xuống: “Anh muốn làm gì?”
“Bình thường, đối với những người nằm trong danh sách ám sát, chúng tôi có rất nhiều cách để xử lý.” Đỗ hứng thú nhìn Nam Bắc, “Nếu phạm vi thế lực quá lớn, có khả năng dẫn tới tranh chấp quốc tế, chúng tôi sẽ để hắn tự mình ghi khẩu cung sau đó mang về Mỹ công khai thẩm tra xử lý, sau đó đưa ra câu trả lời phù hợp với thế giới. Ví dụ như trùm vũ khí Moscow.”
Cô không nói chuyện ý bảo hắn tiếp tục.
“Nếu phạm vi thế lực không lớn, nhưng uy hiếp đến ổn định xã hội, chúng tôi có danh sách thì không cần xin lệnh, có thể trực tiếp chấp hành ám sát, nhưng sau này vẫn phải có báo cáo tường trình đầy đủ.” Hắn tựa vào ghế nhìn cô, “Đương nhiên, đối với những người tép riu râu ria thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của tôi.”
Nam Bắc vẫn không nói chuyện.
Cô tin tưởng, hắn sẽ tiếp tục nói đến chuyện chính.
“Nam Bắc tiểu thư.” Hắn ta bắt đầu vạch đáp án với cô, “Tôi và anh trai cô là bạn bè rất tốt, hơn nữa hiện tại hắn là liên minh quan trọng nhất của tôi. Nói thế nào nhỉ? Tôi vì bắt Trình Mục Dương mới đến Philippines. Nếu cô có thể niệm tình bạn hữu giữa tôi và Nam gia, giúp tôi tìm được hắn, tôi rất cảm kích.”
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Hắn nhìn cô: “Tôi không ngại viết cho cô một phần báo cáo ám sát đâu.”
Nam Bắc cũng nhìn hắn, không thèm để ý: “Anh không sợ chọc giận đến Nam Hoài sao?”
Hắn cười rộ lên.
Nụ cười lạnh lùng.
“Người cuối cùng ở với cô là Trình Mục Dương, các người trước mặt mọi người khiêu vũ trong yến hội của Khăn An Cư tộc. Sau đó, cả hai cùng biến mất. Nếu mười ngày sau thi thể của cô xuất hiện ở bất kì nơi nào đó tại Philippines, cô cảm thấy Nam Hoài sẽ nghĩ thế nào? Theo tính cách của anh trai cô, hắn nhất định sẽ lấy mạng Trình Mục Dương, có phải hay không?”
Giả thiết của hắn, rất chính xác.
Trong đầu Nam Bắc hiện lên vô số khả năng. Cô nhất quyết không liên lạc với Nam Hoài vì sợ bại lộ tung tích của Trình Mục Dương, nhưng vì thế lại trở thành một phiền toái lớn. Nếu Đỗ thật sự ra tay với cô thì ở nơi hẻo lánh này, trừ bỏ những người của CIA, không ai biết được sự thật cả.
Trình Mục Dương, nhất định sẽ thành kẻ tình nghi lớn nhất.
Mà CIA nếu muốn tạo một chút “chứng cứ” lại rất dễ dàng.
Lấy tính cách của anh trai, cho dù chỉ là kẻ tình nghi, anh ấy nhất định sẽ trả thù, hiểu lầm cũng không sao.
Hàn ý nháy mắt lan tràn khắp mạch máu. Não cô nhất thời thanh tỉnh.
Nếu cô chết lại khiến hai người cô yêu quý nhất tàn sát nhau, điều đó mới là đáng sợ nhất.
Ánh mắt bình tĩnh của cô thực làm cho người khác sợ hãi, Nam Bắc nhìn chằm chằm Đỗ, một chữ cũng không nói.
Hắn nhìn ánh mắt cô thì cười: “Tin tôi đi, cô còn có thời gian suy nghĩ. Tôi cho cô ba giờ.”
Hắn cùng Nam gia ở Myanmar hợp tác đã mấy năm, cũng rất hiếm khi nhìn thấy Nam Bắc. Phần lớn khi cô xuất hiện công khai đều là “thế thân”. Cô gái này có một người anh trai rất yêu thương cô, nếu không phải muốn bắt Trình Mục Dương, hắn cũng tuyệt đối không dám động đến cô. Đối đầu với Nam gia, là phiền phức rất lớn.
“Đỗ, anh phải biết người Trung Quốc có một câu nói.” Nam Bắc chăm chú nhìn hắn, “Trên đời này không có việc gì là bí mật mãi mãi, những chuyện anh làm, có lẽ là ngày mai, thậm chí chỉ một giờ sau, sẽ bị người khác biết.”
“Tôi tin tưởng.” Đỗ nói, “Nhưng Trình Mục Dương đối với chúng tôi rất quan trọng, vượt xa ngoài tưởng tượng của cô. Nam Bắc tiểu thư, cô có bao giờ nghĩ tới, hắn chỉ lợi dụng cô chưa? Nếu không phải cô phân tán sự chú ý của chúng tôi, hắn sẽ không thuận lợi rời trang viên Khăn An Cư tộc như vậy.”
Đỗ nói xong, mở cửa phòng rời đi.
Nam Bắc dựa vào sô pha, chóp mũi cảm thấy có đủ loại hương vị hỗn tạp.
Rất buồn nôn.
Căn phòng này dày đặc mùi thuốc lá.
Oi bức, làm người ta hít thở không thông.
Cô không để ý lời nói của Đỗ, tuy rằng Trình Mục Dương có rất nhiều bí mật, nhưng cô tin tưởng hắn, tin tình cảm của hắn.
Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện anh trai sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của cô, còn Trình Mục Dương thì có thể rời Philippines. Tất cả mọi việc đều cần có thời gian, cô cũng nên nghĩ biện pháp gì đó.
Môi mấp máy, không có đồng hồ, cũng không có người.
Cô không biết, Đỗ có thể cho cô bao nhiêu thời gian.
Trình Mục Dương cùng Catherine tiến vào phòng ngủ, hắn bình tĩnh trở lại chờ A Mạn rồi ba người theo cửa sau rời đi.
Chiếc xe trên con đường nhỏ xóc nảy điên cuồng lao tới trước.
Hắn khó khăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ở lại tại một quốc gia xa lạ, mười bảy tuổi hắn đã có được đội vận chuyển máy bay, còn có tàu hàng, hắn đã từng ứng phó tàu tuần tra quốc tế, làm ăn với trùm khủng bố.
Cửu tử nhất sinh, đã sớm rèn luyện hắn trở nên kiên cường.
Nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh vừa rồi, nhìn thấy người đàn ông khác ôm cô khiêu vũ, hắn lại thấy không thoải mái.
Gió lớn theo cửa xe thổi vào, hắn theo bản năng sờ vào ngực, nơi đó có chiếc nhẫn.
“Đêm nay hãng hàng không của UAE [1] có máy bay đến, chúng ta sẽ ngồi chuyên cơ của họ trở về Nga.” A Mạn nói với hắn, “Hành động của CIA lần này cũng thật lớn, máy bay của chúng ta không thể xin được giấy phép đáp xuống sân bay ở Philippines.”
Trình Mục Dương vuốt cằm, không nói chuyện.
Năm trước, nước Mỹ bán vũ khí ra thế giới, khách hàng lớn nhất của họ chính là UAE.
Đáng tiếc, Trình Mục Dương cũng có quan hệ rất tốt với bọn họ.
Đôi khi nước Mỹ có ra giá vũ khí thế nào hắn cũng có thể dễ dàng ra giá thấp hơn, cho nên UAE rất thích hợp tác với hắn. Vì mối quan hệ tốt đẹp này mà UAE có thể giúp hắn vãi chuyện nhỏ, ví dụ như dưới sự khống chế sân bay của CIA, họ vẫn có thể an toàn mang hắn về nước.
Từ lúc ô tô tiến vào sân bay, mọi việc rất suôn sẻ, cuối cùng ba người đứng ở phía Bắc của sân bay. Nơi đó có một máy bay cỡ trung được đánh dấu hiệu của UAE rất bắt mắt. Khi Trình Mục Dương từ trên ô tô đi xuống, Catherine bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt cô rất bình thản, chỉ là cách nói chuyện không được tốt lắm.
Trình Mục Dương đã bước lên bậc thang thứ nhất, theo bản năng dừng lại.
Hắn quay đầu, im lặng nhìn Catherine.
Catherine nói chuyện từ xưa đến giờ vẫn như vậy không có gì khác thường, nhưng hắn lại cảm giác được có vấn đề. Đây là trực giác luyện được sau những trận chiến sinh tử.
“Trình?” Catherine cắt đứt điện thoại, kỳ quái nhìn hắn, “Sao không đăng ký, đến giờ rồi.”
“Là ai điện thoại?”
“Mark.” Catherine nở nụ cười, “Chính là người đàn ông hồi nãy nhảy với em.”
Trình Mục Dương nhìn ánh mắt của cô, không nói được một lời.
A Mạn từ trên ô tô nhảy xuống, nhìn hai người giằng cô ở thang, thấy kì lạ: “Hai người làm gì vậy?” Catherine nhún vai, “Không có gì, không biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì…”
Điện thoại di động lại phát ra âm thanh.
Mặt Catherine hiện lên một tia kinh ngạc.
“Là ai điện thoại?”
Giọng Trình Mục Dương, mang theo một tia nóng bức truyền đến.
“Mark.”
“Là ai điện thoại?” Hắn lại hỏi cô.
“Mark.” catherine nhìn hắn, “Là Mark ——”
“Catherine.” Trình Mục Dương đánh gãy lời cô, “Đưa máy cho tôi.”
Mệnh lệnh trực tiếp, không cho phép kháng cự.
Trên máy bay có rất nhiều người đẹp nước Nga chào đón mọi người.
Bọn họ đều là người của công ty hàng không UAE phái tới để đón khách quý, mà thân phận vị khách quý này, đối với người Nga cũng không có gì xa lạ.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của hắn, càng làm nổi bật ánh mắt kia. Hiện đại, cực đoan, nhưng luôn có phong độ, giờ khắc này, hắn chính là “vua chiến tranh” trong con mắt người Đông Âu.
Catherine không dám cãi lời hắn, lập tức đưa điện thoại.
Trình Mục Dương nghe bên tai.
Hắn nghe một giọng nói xa lạ: “Trình Mục Dương, thật vui khi có thể nói chuyện với anh.”
“Xin chào.”
“Tôi biết anh cùng với quan chức Moscow đang đuổi bắt bạn của tôi. Cho nên tôi nghĩ chúng ta cần gặp mặt nói chuyện một chút.”
Trình Mục Dương nở nụ cười nhạt: “Được, đêm nay tôi sẽ đến Moscow.”
Giọng nói xa lạ kia bật tiếng cười, ngắn gọn nói cho hắn biết, Nam Bắc đang ở bên cạnh. Trình Mục Dương không tin lời hắn, sự sắp xếp của hắn rất kín đáo, trừ khi có nội gian. Đột nhiên hắn quay đầu nhìn Catherine, cô ta đang trừng mắt nhìn hắn. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị loại bỏ.
Cha của Catherine là người đứng đầu kế hoạch lần này, nên tuyệt đối không thể là cô ta.
Nhưng ai là nội gian không còn quan trọng.
Ngay lúc Mark nói ra cái tên Nam Bắc, hắn đã rất tức giận rồi, nhưng âm thanh vẫn bình tĩnh như trước: “Nói cho tôi biết địa điểm.”
“Trang viên Khăn An Cư tộc, tôi sẽ chờ anh. Nhưng hi vọng anh đến một mình, anh phải biết, chỉ cần rời khỏi sân bay, anh không còn nhận được sự bảo vệ của UAE.” Mark nói, “Chúng tôi không muốn giết quá nhiều người ở đây, mà tôi cũng tin rằng anh không hi vọng ban bè của mình chết.”
Liên lạc bị cắt đứt, Trình Mục Dương ném điện thoại cho Catherine, cởi bỏ bộ đồ tây trên người: “Đưa súng đây, không cần đi theo tôi, tôi đi tìm Nam Bắc.”
“Trình Mục Dương” Sắc mặt A Mạn trắng bệch.
Hắn đã bắt đầu mất đi lí trí, ánh mắt không đặt trên bất cứ người nào ở đây.
Trình Mục Dương lấy ra khẩu súng trong một cái túi, nhanh chóng đi ra xe.
“Trình Mục Dương!” A Mạn bắt lấy cánh tay hắn, cô chưa từng sợ hãi như thế. Trình Mục Dương chưa bao giờ là một người ngu xuẩn thế này, có thể từ bỏ cơ hội cuối cùng: “Không được làm việc ngu xuẩn. Nam Bắc chắc chắn sẽ không có việc gì. Trình Mục Dương, cậu cũng biết Nam Hoài có quan hệ với CIA, bọn họ tuyệt đối không dám động đến cô ấy đâu. Nghĩ lại đi, sau lưng cậu còn cả gia tộc, cậu không sợ Nam Bắc là đang hợp tác với CIA sao? Cô ấy dù sao cũng là em gái Nam Hoài.”
Trình Mục Dương hoàn toàn bỏ qua lời của A Mạn, đưa ra quyết định cuối cùng: “Trình gia còn có Trình Mục Vân. Để anh ấy tiếp nhận toàn bộ, tôi từ bỏ.”
Hắn nói xong thì hất tay A Mạn ra đi về phía cái xe.
Catherine từ phía sau xông lên, ôm thắt lưng hắn: “Trình, đừng đi, bọn họ hận anh, nhất định sẽ giết anh! Sao có thể vì một cô gái mà tìm tới CIA, Moscow có rất nhiều phụ nữ, còn có em, có thiên hạ của anh, chúng ta sẽ nhanh chóng bắt được gián điệp của CIA, hoàn thành kế hoạch!”
Toàn thân Catherine không ngừng run lên, nói chuyện rất dữ dội.
Trình Mục Dương xoay người, tách Catherine ra: “Lập tức trở về Moscow, chuyện của tôi không liên quan đến cô.”
“Không!” Catherine bỗng nhiên đoạt khẩu súng của trên người Trình Mục Dương, sau đó nhắm vào hắn: “Nếu anh đi, em liền nổ súng. Em sẽ không bắn chết anh, chỉ muốn mang anh về Moscow!”
Họng súng tối đen, cánh tay Catherine run rẩy.
Trình Mục Dương hít một hơi thật sâu, đưa tay ra hiệu với hai người đứng bên cạnh A Mạn. Người của hắn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, cho dù biết hắn đi tìm chết nhưng cũng không cho phép người khác lấy súng uy hiếp ông chủ của bọn họ. Đây là vấn đề thuộc về vinh dự của gia tộc.
“Catherine.” Trình Mục Dương nhìn cô, giọng đã trở nên trầm thấp: “Nếu cô nổ súng, nhất định sẽ bị người của tôi hạ gục, không cần phải thử.”
“Trình.” Catherine biết hắn nói thật, nhưng tay không thể khống chế, vẫn cố chấp đè lên cò súng: “Cùng em trở về Moscow, không cần vì một cô gái mà tìm chết. Em thề, anh nhất định sẽ chết, anh nhất định đang bị ma quỷ ám ảnh, nhất định sẽ hối hận.”
Cô nói năng lộn xộn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn lui về sau nửa bước, vương tay, cầm lấy họng súng của cô.
“Catherine, cô từng hỏi qua tôi, tôi rốt cuộc có thích phụ nữ hay không, nhớ rõ chứ?” Giọng của hắn trở nên ôn nhu, không phải đối với cô, mà là đối với cô gái trong lòng của hắn: “Bây giờ tôi sẽ nói với cô sự thật. Tôi, Trình Mục Dương, trước mười bốn tuổi tin Phật, sau mười bốn tuổi, đức tin của tôi chỉ có cô ấy.”
Catherine tuyệt vọng nhìn hắn.
Cô không hiểu lắm lời hắn nói, nhưng có thể nhìn ra tình cảm trong ánh mắt kia.
Trình Mục Dương đã mất đi kiên nhẫn, đoạt lấy khẩu súng trên tay Catherine.
Khi hắn nắm cửa xe, cửa không mở ra, đã bị khóa, người lái xe hoảng sợ vì đã quên mở khóa xe. Giây tiếp theo, Trình Mục Dương trước mặt mọi người hung hăng đạp nát cửa thủy tinh, nắm lấy cổ áo tài xế: “Xuống xe!” Lái xe run run, cởi bỏ dây an toàn.
Hắn ném khẩu súng vào xe, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi sân bay.
Catherine tuyệt vọng nhìn chiếc xe đang rời đi, lớn tiếng khóc kêu: “Cô ấy nhất định sẽ hại chết anh, Trình, cô ấy sẽ cùng với CIA hại chết anh!”
Âm thanh tuyệt vọng vang vọng trong sân bay.
Nhưng vẫn giữ không được hắn.
A Mạn từ phía sau đi đến đè cánh tay của cô, kéo vào trong ngực: “Để cậu ấy đi đi.”
Trình Mục Dương lái xe, điên cuồng bay trên đường. Hắn dùng một tay cầm lái, muốn làm bản thân mình bình tĩnh hơn một chút nhưng không thể. Trước mắt hắn đều là hình ảnh Nam Bắc, vẻ mặt cuối cùng của cô khi hai người tạm biệt. Hắn dùng tay phải chạm vào túi áo sơmi, nghĩ đến lời nói của cô bất đắc dĩ nở nụ cười. Không chừng hắn vẫn có cơ hội mua nhẫn ruby.
Hắn không sợ chết, chỉ sợ bọn họ làm khó cô.
Nếu chết, cũng muốn nói vài câu với cô, buộc cô đáp ứng lời cầu hôn của hắn.
Hắn muốn nói với cô, hắn đã bắt đầu yêu cô từ khi nào, thậm chí không chỉ là yêu. Cái tên Nam Bắc này, từ lâu đã là tín ngưỡng duy nhất của hắn. Không sợ phản bội Phật tổ, cho dù xuống A Tỳ địa ngục, hắn cũng tình nguyện vì cô mà nhuốm máu hai tay, hóa thân thành A Tu La.
—Hết chương 31—
***
Chú thích:
[1] UAE là Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống nhất (cũng gọi là Emirates hay UAE, viết tắt tiếng Anh của United Arab Emirates; tiếng Ả Rập: الإمارات العربيّة المتّحدة Al-Imārāt al-ʿArabiyyah al-Muttaḥidah; phiên âm Hán Việt là A Lạp Bá Liên Hợp Đại Công Quốc) là một nước ở vùng Trung Đông nằm ở phía đông nam Bán đảo Ả Rập tại Tây Nam Á trên Vịnh Péc Xích, gồm bảy Tiểu vương quốc: Abu Dhabi, Ajman, Dubai, Fujairah, Rasal-Khaimah, Sharjah và Umm al-Qaiwain. Trước năm 1971, các nước này được gọi là Các quốc gia ngừng bắn hay Oman ngừng bắn, có liên quan tới một sự ngừng bắn ở thế kỷ 19 giữa Vương quốc Liên Hiệp Anh và Bắc Ireland và một số sheikh Ả Rập. Nó có biên giới chung với Oman và Ả Rập Saudi. Nước này rất giàu dầu mỏ.
Chương 32: Tâm niệm đã thành ma 2
Trình Mục Dương đến bên ngoài trang viên, Mark khách khí mời hắn xuống xe, khi đến nhà gỗ ở bờ biển thì lập tức bị lấy súng. Người CIA cực kỳ hận hắn, trên bờ cát ra tay với hắn rất tàn độc. Vẻ mặt Mark không hề thay đổi nhìn họ, mãi đến khi Trình Mục Dương bị đánh đến hộc máu mới bảo mọi người dừng tay.
Hai người kéo Trình Mục Dương lên, đưa vào căn phòng thẩm vấn, ném hắn lên sàn.
“Trình, anh phải biết rằng, chúng tôi đã dùng mười mấy năm tại Moscow để trở thành người một nhà với giới quan chức.” Mark ngồi trên ghế tươi cười nhìn hắn, “Anh chỉ dùng bốn năm, liền đem chúng tôi nhổ tận gốc, rất tàn nhẫn. Cho nên mỗi người ở đây đều muốn mạng của anh.”
Âm mưu của Trình gia từ hai đời nay chính là lợi dụng những vụ buôn bán vũ khí, chậm rãi thâm nhập vào giới chức của Moscow. Kế hoạch của Trình Mục Dương chính là cùng Moscow liên thủ, loại bỏ tất cả gián điệp của CIA.
Vì thế, kế hoạch này đối với CIA, chính là kế hoạch hủy diệt bọn họ.
Tổn thất nhiều không kể xiết, cũng không thể cứu vãn.
Cho nên việc phải làm của Đỗ cùng Mark chính là bắt cho được Trình Mục Dương. Bọn họ cần lợi dụng việc công khai thẩm vấn hắn để đánh bại Trình gia, từ đó ảnh hưởng đến kinh tế Moscow. Trận tranh đấu giữa hai quốc gia này, không cần đánh vẫn thắng, lại có thể đâm trực tiếp vào yếu điểm của đối phương.
“Tôi mong anh có thể sống mà rời khỏi Philippines.” Đôi mắt Trình Mục Dương nổi lên ý cười lạnh lùng, xương sườn của hắn có thể đã gãy, đau đớn, mồ hôi ướt đẫm áo sơmi: “Nam Bắc đâu?”
“Ở cách vách.” Mark cười, đặt một tờ giấy lên bàn: “Chỉ cần anh đọc theo nội dung trên tờ giấy này một lần, tôi có thể để anh gặp lại cô ấy, sao đó thả cô ấy đi. Nhưng anh phải cùng chúng tôi trở về nhận phán xét.”
“Phán xét?” Trình Mục Dương nở nụ cười nhạt, đưa tay cầm lấy tờ giấy trên bàn kia.
Nội dung rất đơn giản.
Đại ý chính là chỉ cần anh đưa tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ đáp ứng bấy nhiêu vũ khí. Đây là câu nói giao dịch thường xuyên được dùng nhất khi buôn bán vũ khí, chẳng qua là còn có thêm hai câu sau. Nhưng nếu anh hận Mỹ, có cơ hội tôi nhất định sẽ cung cấp vũ khí miễn phí giúp anh oanh tạc người dân Mỹ.
Đây là kỹ xảo quen thuộc của CIA, chỉ cần ghi âm lại những lời này, đây chính là chứng cứ tốt nhất để phán xét.
Nếu có chứng cứ này, người nói sẽ bị khởi tố tội gây chiến tranh cùng với tội tổ chức khủng bố có chủ ý.
“Nếu anh cần tôi nói những lời này thì không cần đưa bản nháp đâu. Tôi tin là nếu để tôi tự do phát huy cũng sẽ đặc sắc hơn những lời nằm trong tờ giấy này.” Trình Mục Dương liếc mắt với Mark một cái, “Bây giờ để tôi nhìn cô ấy trước.”
Hắn nắm tờ giấy trong tay, vo lại thành một cục, ném vào góc tường.
Mỗi động tác đều khiến vết thương rách toạc, vô cùng đau đớn, nhưng đau đớn này càng làm hắn tỉnh táo.
Mark bảo hắn xoay người rồi mở ra cái chốt trên vách tường. Cách một lớp thủy tinh, hắn nhìn thấy căn phòng Nam Bắc đang ở, cô chỉ có một mình. Mái tóc dài của cô che khuất hơn nửa khuôn mặt, tay trái vuốt ve cổ tay phải.
Nhìn đến cái chớp mắt của cô, hắn biết, đây thật sự là Nam Bắc.
Mark đóng cửa trên vách tường: “Thế nào? Chúng ta bắt đầu được chưa? Nơi này đều ở trong trạng thái ghi âm, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Ở đây tôi có 82 tên lửa đạn đạo, tên lửa bọc thép, 5000 AK-47 cùng thuốc nổ C4, bốn trăm vạn viên đạn. Giá hôm nay là 700 vạn đô la Mỹ, có thể giao hàng bất cứ lúc nào.” Thanh âm Trình Mục Dương lạnh như băng, “Đương nhiên, nếu anh là kẻ thù của nước Mỹ thì sẽ là bạn của tôi. Chỉ cần mục tiêu của anh là Mỹ, tôi có thể cung cấp càng nhiều vũ khí cho anh, thêm chiết khấu.”
Chính xác đến hoàn mỹ.
Có thể dùng những lời này để báo cáo rồi.
Chỉ cần đi vào nước Mỹ, hắn sẽ bị vu khống một loạt tội danh, sau đó sẽ “chết ngoài ý muốn” trong tù.
Trình Mục Dương nói xong, đau đớn đến mức cắn chặt khớp hàm, chân răng đã bắt đầu thấy chua. Hắn dừng thật lâu, sau đó thở ra nói: “Tôi hi vọng trước khi rời khỏi Philippines có thể nói với cô ấy hai câu.”
Mark muốn nói gì đó, điện thoại vang lên, có giọng truyền đến.
Hắn cẩn thận nghe xong, mới nói với Trình Mục Dương: “Được, để tôi hỏi ý cô ấy.” Mark cười thần bí, “Anh phải biết rằng, cô ấy là khách quý của tôi, tôi phải tôn trọng ý muốn của cô ấy.”
Cách một bức tường, Nam Bắc hoàn toàn không biết đã xảy ra những chuyện gì.
Cô tựa vào sô pha, cảm giác không khí nơi này càng lúc càng ngột ngạt, thậm chí tần suất đập của tim trở nên kì lạ. Tay trái đè lên mạch ở cổ tay phải, phát hiện bản thân không bình thường, bắt đầu xuất hiện cảm giác hôn mê.
Cô thật may mắn khi lớn lên tại Uyển Đinh.
Những tổ chức ở đó đều lấy độc để huấn luyện quân, hầu hết là chất độc bị cấm. Ví dụ như để tránh bị thuốc phiện hấp dẫn, bọn họ có một phương thuốc dân gian, chống lại khoái cảm do thuốc phiện mang đến.
Cô không dám nói bản thân có thể chóng lại loại thuốc khống chế thần kinh này bao lâu, nhưng ít nhất cô có thể giữ tỉnh táo trong mười phút.
“Đỗ, tôi muốn gặp anh.” Cô bỗng nhiên nói.
Sau một lát im lặng, cửa bị đẩy ra.
Có người đi xuống ngồi xổm trước mặt cô. Là Đỗ.
Cô vô thức nhìn vào ánh mắt hắn khoảng 2 phút, sau đó dùng khẩu hình nói: Tắt hệ thống nghe lén đi, vì con của anh.
Cô biết trong căn phòng này chắc chắn có hệ thống nghe lén, thậm chí đồng bọn của hắn ở căn phòng khác cũng có thể nhìn thấy tất cả những việc xảy ra trong này, vì vậy cô trực tiếp đề nghị.
Đỗ tuy rằng ra sức che dấu nhưng vẫn để lộ ra sự ngạc nhiên của hắn.
Đỗ tắt đi hệ thống nghe lén.
Trong phòng lúc này chỉ có Nam Bắc và hắn. Không gian đóng kín, không ai có thể nghe được lời nói của họ.
“Tôi nhớ rõ anh từng có một người vợ hợp pháp.” Nam Bắc nhếch khóe miệng, “Là người Châu Á, vì khó sinh mà chết.”
Ánh mắt Đỗ cố gắng bình tĩnh: “Đúng vậy.”
“Tôi rất thích những chuyện tình yêu xưa cũ nên có xem qua ảnh của cô ấy.” Cô nói: “Anh nghĩ xem, trên đời có thể có chuyện trùng hợp thế này không, dáng vẻ của cô ấy rất giống một giáo sư của tôi ở Bỉ. Vợ anh chết bảy năm trước, mà bốn năm trước tôi rời Bỉ thì giáo sư đó cũng cử hành hôn lễ, còn mang theo một đứa bé trai ba tuổi.”
“Nam Bắc tiểu thư, cô uy hiếp tôi.”
Nam Bắc cười cười: “Sau khi tôi phát hiện chuyện thú vị này, vợ trước của anh cũng đã đến ở tại Myanmar. Không cần nghi ngờ lời nói của tôi, có phải anh đã mất đi liên lạc với cô ấy đúng ba năm sáu tháng mười ba ngày không?”
Đây là do sau khi cô thông báo, Nam Hoài đã sắp xếp mọi việc.
Người phụ nữ kia cùng đứa bé đang ở nơi nào, chỉ có cô và Nam Hoài biết.
Nam Bắc tiếp tục nói: “Nếu tôi sống, anh sẽ dễ dàng nhìn thấy người nhà. Nhưng nếu tôi chết, anh nhất định không có cơ hội nhìn thấy hai người họ. Bởi vì anh sẽ không dám hỏi anh trai tôi, chỉ cần anh hỏi, nhất định anh ấy sẽ biết anh có liên quan đến cái chết của tôi.”
Đỗ trầm mặc vài giây, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi cô:”Cô muốn tôi làm gì?”
“Giải quyết người của anh, thả tôi đi.”
Đỗ suy nghĩ: “Được. Nhưng cô phải phối hợp với tôi trước đã, tôi phải lừa gạt mọi người. Tôi phải tạo ra một lý do để họ xung đột nội bộ.”
“Phối hợp thế nào?”
Đỗ mở hệ thống nghe lén ra, suy nghĩ nhìn cô.
“Vì thế, Nam Bắc tiểu thư, ý của cô là, mục đích cuối cùng của cô là muốn cướp đoạt thị trường buôn bán vũ khí sao?”
Nam Bắc cũng nhìn Đỗ, hiểu được cái “phối hợp” mà ông ta nói.
“Đỗ, anh thực thông minh.”
Nam Bắc bỗng nhiên cười.
Cô hiểu được ý Đỗ, hắn muốn cô tự sửa khẩu cung. Mặc kệ Mark có tin tưởng hay không, Đỗ nhất định có cách tráo khẩu cung.
Nam Bắc không hề biết, lời nói tiếp theo của cô, trở thành lời nói khiến cô hối hận nhất trong cuộc đời.
Nếu cô biết, Trình Mục Dương ở ngay vách tường đối diện, dùng chính sinh mạng của hắn đổi lấy sinh mạng của cô, cô tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Nhưng lúc này, cô chỉ thầm nghĩ làm hết khả năng để rời khỏi nơi này, không để cô trở thành uy hiếp của hắn.
“Bắt đầu khi ở Bỉ, tôi đã biết hắn là ai.” Giọng của cô rất nhẹ nhàng, “Khi đó, gia tộc tôi đang gặp tai ương ngập trời, tôi muốn được hắn che chở. Những chuyện sau này ông hẳn là biết rõ ràng. Tôi có thế lực tuyệt đối ở Uyển Đinh, là sao có thể đến Moscow với hắn, làm cái bóng của một người đàn ông? Cho nên….” Cô cười, “Cuộc hành trình trên thuyền với Thẩm gia, là một sự sắp xếp. Trình gia thao túng thị trường vũ khí Moscow nhiều năm như vậy, chúng tôi đã mơ ước thị trường này từ lâu, lâu đến mức phải tự mình ra tay.”
Đỗ rất kinh ngạc trước tốc độ phản ứng của cô.
Nam Bắc nói rất nhiều. Thuốc CIA dùng trong căn phòng này đã bắt đầu phát huy tác dụng, trước mắt cô dần trở nên mơ hồ. Cô thật may mắn khi lúc nãy đã nhớ tới vợ của Đỗ.
Đây là cơ hội duy nhất của cô, là cách nhanh nhất để khống chế Đỗ.
“Nam Bắc tiểu thư.” Thanh âm của Đỗ ở nơi xa xôi bỗng nhiên tới gần, rất chói tai.
Cô cắn chặt khớp hàm, không nói gì nữa, căn bản là không thể nói.
Gương mặt Đỗ tiến sát vào: “Tôi nhớ lúc ở Uyển Đinh, cô đã từng nói tôi và cô có một duyên phận đặc biệt. Tôi nghĩ, bắt đầu từ lúc đó, tôi đã hoàn toàn bị cô mê hoặc…”
Nam Bắc nhíu mi, không biết vì sao hắn bỗng nhiên nói những lời này.
Hơi thở ấm áp, gần trong gang tấc.
Đỗ lại có thể thừa dịp Nam Bắc không đề phòng mà hôn cô, cổ tay cô bị hắn nắm chặt. Khổ sở như chết đi, ngay cả ngón tay cũng không có lực cử động, Nam Bắc tựa vào người hắn, giống như đang say mê trong lòng Đỗ. Hắn cuối cùng cũng buông ra, dán sát miệng bên tai cô mà nói: “Yên tâm, vì người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ thả cô.”
Hắn buông ra, đụng đến ngón tay cô, ghé môi chạm vào mu bàn tay Nam Bắc, thâm ý nói: “Thật cao hứng, chúng ta cùng chung kẻ địch. Hãy tin tôi, Nam Bắc tiểu thư xinh đẹp, tôi sẽ không làm cô thất vọng.”
Những lời này, hai người cách vách nghe rất rõ ràng.
—Hết chương 32—
Chương 33: : Tâm niệm đã thành ma 3
“Trình,” Mark nhún vai, “Thật có lỗi, tôi cũng không muốn cho anh nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn là ngoài ý muốn.”
Trong giọng của hắn mang theo ý cười.
Nhưng hắn cũng có hoài nghi, vì sao lúc nãy lại có một khoảng thời gian không có âm thanh?
Trình Mục Dương nhẹ nhàng hô hấp, đau đớn tăng lên.
Nhưng vẻ mặt của hắn lại ngoài dự đoán của mọi người, vẫn bình tĩnh, hắn chậm rãi đi đến trước mặt nắm cổ áo Mark: “Tôi sẽ không để các người còn sống mà rời Philippines.” Mark kinh ngạc nhìn hắn, “Tôi có thể nói với anh, anh giết tôi cũng vô dụng. Ghi âm vừa rồi đã được gửi đến tổng bộ CIA, anh đã trở thành tội phạm truy nã toàn cầu rồi.”
Ánh mắt Trình Mục Dương biến thành đen, miệng mím chặt.
Khuôn mặt hắn lạnh như băng, nhìn Mark, mang theo áp bức dày đặc.
Quan sát con mồi.
“Tôi nghĩ CIA nhất định rất vui khi tôi giết chết vài nhân viên của họ, không phải nhờ thế tôi có thêm tội danh sao?” Thanh âm của hắn rất nhẹ.
Con ngươi của Mark co rút lại.
Nhưng đã chậm, Trình Mục Dương nắm tay thành quyền hung hăng nện xuống thái dương của hắn. Khi có người từ ngoài cửa nhảy vào, Trình Mục Dương đã đem thân thể Mark đá ra xa. Mark hoàn toàn hôn mê, máu trong miệng không ngừng trào ra, người của hắn có chút hoảng sợ.
Không ai nghĩ tới trong phòng thẩm vấn sẽ xảy ra chuyện này. Nhưng những gì xảy ra kế tiếp bọn họ càng không thể hiểu. Người đàn ông này lại xem nhẹ tình cảnh của bản thân, đóng kín phòng thẩm vấn, hoàn toàn biến thành A Tu La.
Nắm đấm đến đâu, máu chảy đến đó.
Xương sườn gãy, vận động kịch liệt như vậy chính là đòn trí mạng, xương bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào ngực Trình Mục Dương, hắn biết điều này rất rõ ràng. Nhưng lí trí của hắn đã không còn tồn tại nữa. Hắn nhớ, khi hắn thiếu niên cô vẫn là một bé gái. Hắn không ngừng niệm kinh nhưng không có được sự cứu vớt của Phật tổ, chỉ có cô, trong bóng đêm xuất hiện, xua tan đi cơn ác mộng của hắn.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được khi có người uy hiếp cô. Những gì cô nói, những gì cô làm, đối với hắn đều không quan trọng. Nhưng nếu cô bị người khác bức bách, hắn nhất định sẽ tự tay giết chết người đó.
Trong nháy mắt khi Trình Mục Dương ném Mark xuống, hắn đã đoạt được súng, nhanh chóng hạ hai người.
Ba người còn lại cũng bị hắn tước súng, đem dao ngắn nắm trong tay vây xung quanh hắn.
Ánh mắt của hắn luân phiên xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
Nội thương của hắn đã đau đến mức cực hạn, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Hắn nhẹ nhàng phun ra một búng máu, theo thói quen lúc nhỏ niệm tâm kinh: “Quán-tự-tại Bồ-tát, hành thâm Bát-nhã Ba-la mật-đa thời chiếu kiến ngũ-uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá-Lợi-Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị… [1]” (là kinh Phật nên mình để nguyên, sẽ dịch nghĩa ở dưới nhé)
Bát Nhã tâm kinh [2], siêu độ con người giải thoát.
Hắn lại cố chấp không thể giải thoát.
Chỉ có thể dựa vào nó để không cảm nhận nỗi đau, bảo vệ ý thức cuối cùng.
Máu từ bàn tay Trình Mục Dương theo con dao chảy xuống, khi ba người chạy lại, bàn tay hắn xoay chuyển, ánh dao lóe lên, chuẩn xác xoẹt qua cổ họng một người.
“Xá-Lợi-Tử! Thị chư Pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc… [3]”
Trong đôi mắt bình tĩnh của Trình Mục Dương chỉ còn tàn khốc, một kẻ nắm chặt dao trong tay đưa sát đến trái tim hắn.
Giây tiếp theo, hắn từ trong tay người kia thoát ra cướp được một con dao mới.
Hai người còn lại, nhìn Trình Mục Dương, càng ngày càng hối hận khi đã vọt vào phòng.
Nếu lúc nãy bọn họ có thể vứt bỏ Mark lại, ít nhất có thể sống thêm vài năm, nhưng bây giờ, cả hai đều không thể trốn thoát. Cho dù không phải chiến đấu vì CIA, họ biết rõ, tuyệt đối không thể thoát được con dao trong tay Trình Mục Dương.
Đây không phải là cuộc chiến đấu cân sức giữa hai bên, chỉ là một người giết và hai người bị giết.
Đỗ đi vào phòng quan sát nhìn thấy một cảnh này thì không thể tin vào hai mắt của mình. Người đàn ông tên gọi Trình Mục Dương này, trươc hệ thống ghi hình của CIA lại có thể giết nhiều người như vậy.
Hành động lần này, chính là Đỗ cùng Mark chỉ huy, dẫn theo tất cả sáu người.
Giờ khắc này, chỉ còn lại Đỗ cùng một người ở bên cạnh hắn, hai người.
“Phòng này có cài thuốc nổ, nếu người của chúng ta đã chết thì lập tức cho kích nổ đi.” Đỗ đưa ra quyết định.
Lời khai của Trình Mục Dương đã lấy được, nhiệm vụ lần này có thể nói là không thất bại. Ít nhất khi nổ bom giết hắn vẫn có đủ chứng cứ để có thể thực hiện bước tiếp theo, đàm phán với Moscow. Trình Mục Dương có quan hệ rất tốt với giới chức Moscow nên tội danh của hắn có thể uy hiếp đến bọn họ.
“Đỗ, có người hỏi, vừa rồi anh đã tắt hệ thống nghe lén đi 2 phút, vì sao vậy?” Người ngồi theo dõi phòng thẩm vấn hỏi hắn, “Bất kì người nào trong quá trình thẩm vấn đều không có quyền tắt hệ thống nghe lén, đây là yêu cầu cơ bản.”
Đỗ vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười cười: “Việc này tôi sẽ tự mình giải thích với bọn họ.”
Nói xong những lời này, ánh mắt nhìn vào những thi thể trên sàn. Máu chảy thành sông, chỉ nhìn hình ảnh thôi cũng khiến người ta ngửi được mùi máu tanh nồng đậm. Cả hai người im lặng.
Trong vũng máu, Trình Mục Dương chống một tay xuống sàn, vất vả đứng lên.
Hắn đi đến trước Mark đang nằm hôn mê, dùng một phương pháp nguyên thủy khóa thân thể Mark kéo đứng lên, sau đó đem dao hung hăng đâm xuống. Trình Mục Dương ngẩng đầu, nhìn về phía máy theo dõi.
Đỗ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Người này, thật đáng sợ.
Hắn nhớ đến nguyên nhân khiến Trình Mục Dương phát cuồng như vậy, cảm thấy sau lưng thật lạnh.
Ngực Đỗ dường như đau đớn, giống như con dao kia là cắm trên tim hắn chứ không phải Mark.
“2 phút sau thì kích nổ, tôi ra bờ biển chờ cậu.” Đỗ phiền chán nắm chặt lưng ghế dựa, sau đó buông ra, hỏi với vẻ lo lắng: “Căn phòng đó có đóng kín không? Trong vòng hai phút sau hắn có thể chạy đến đây hay không?”
“Hoàn toàn đóng kín.” Người kia nhanh chóng thực hiện các thao tác kích nổ.
Đỗ không đợi hắn nói xong, đã chỉa họng súng vào gáy hắn, bóp cò.
Hắn phải mang Nam Bắc đi, đổi người nhà của hắn trở về. Cho nên tất cả những việc mà Trình Mục Dương làm cũng là giúp hắn phần nào.
Đỗ lao ra khỏi phòng theo dõi, đến căn phòng cách vách ôm lấy Nam Bắc chạy ra khỏi căn nhà gỗ. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, hắn ôm một cô gái hôn mê chạy trên bờ cát. Bởi vì cát rất mịn nên hắn chạy chậm hơn dự đoán rất nhiều. Tiếng nổ ầm ầm cùng với tiếng sóng biển gào thét, Đỗ đem Nam Bắc che dưới thân, giúp cô chặn những mảnh đá và gỗ bị nổ bay đến.
Không biết bị cái gì văng vào lưng, hắn đưa tay sờ thì bàn tay đầy máu, Đỗ ngồi trên bờ cát nhìn những gì còn sót lại sau vụ nổ. Nam Bắc hôn mê nằm ở bên cạnh, hắn đối với những lời cô nói lúc nãy hận đến mức không thể lóc da rút gân cô, nhưng vẫn phải đồng ý phối hợp, thậm chí trong vụ nổ còn lấy thân bảo vệ cô, chỉ vì cô biết tung tích người nhà của hắn.
Nếu được, cả cuộc đời này hắn không hi vọng gặp lại người của Trình gia cùng Nam gia.
Nhưng mà Đỗ cũng biết, hắn đã giết người của CIA nên hắn nhất định cũng phải “biến mất”, hoặc là phải hoạt động gián điệp cho Anh quốc, cũng có thể giết chết Nam Bắc.
Trong cơn hôn mê, Nam Bắc bắt đầu nghe tiếng mưa rơi.
Tiếng mưa thật lớn nhưng cách một tầng thủy tinh, nghe mông lung không rõ.
Trong phòng không có đèn, cả người cô đều bị trói chặt, miệng bị dán băng keo, tay chân cũng bị cố định. Chắc là đang nằm trên giường, có thể nghe thấy mùi ga trải giường.
Mặc kệ là ở đâu, ít nhất cô không còn ở trong căn phòng kia nữa.
Cô nghĩ hẳn là Đỗ đã thành công.
Đêm tối đen, mưa rơi không ngừng, chỉ có ánh sáng trắng không biết từ đâu ở ngoài chiếu vào.
Cô trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nam Bắc không biết bản thân đã ngủ bao lâu, đau đầu kịch liệt. Từng trận đau đớn bắt đầu từ huyệt thái dương lan ra xung quanh, không thể kìm chế, chỉ có thể nhắm mắt lại, một lần lại một lần niệm Bát Nhã tâm kinh.
Đây là cô học được từ ở mẹ, chỉ cần lúc nào phiền lòng tức giận, liền niệm nó để tĩnh tâm.
Không có đường chết, ở bất cứ nơi nào trên thế giới này cũng không có con đường chết. Rời khỏi CIA chính là bước đi giải thoát đầu tiên.
“Quán-tự-tại Bồ-tát, hành thâm Bát-nhã Ba-la mật-đa thời chiếu kiến ngũ-uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá-Lợi-Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức, diệc phục như thị.”
Sắc tức là không, không tức là sắc.
Cô nghĩ đến Trình Mục Dương. Không không sắc sắc, sắc sắc không không, hắn thật ra đã hiểu hết những điều này.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, khiến cô nhớ lại những tháng ngày tại Bỉ, trí nhớ dần lan rộng, đi đến ngày đầu tiên đó.
Tại ghế ngồi chật chội sau xe, một tay hắn đặt trên tay vịn một tay kia đặt trên đầu gối, bởi vì chân dài, bất đắc dĩ phải nghiêng người kề sát vào cô. Bắt đầu tự nhiên như thế, cô chỉ là muốn nói chuyện phiếm không ngờ rằng hắn lại có thể nói tiếng Trung.
Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương.
Ba chữ nãy lướt qua trái tim mang theo hơi ấm nóng rực.
Hy vọng hắn có thể thuận lợi làm xong mọi việc, mà cô cũng có thể trở về Uyển Đinh.
Âm thanh ngoài cửa đánh gãy mọi suy nghĩ của cô, là ngôn ngữ cô không hiểu. Được một lát, đang muốn từ bỏ thì nghe thấy giọng Philippines nói tiếng Anh. Qua đoạn đối thoại cô biết, đây là Manila (thủ đô Philippines).
Đỗ nhanh chóng chứng thực phán đoán của cô.
Hắn tháo băng keo trên miệng cô xuống, đút cô một ít bánh bao, trầm mặc không nói gì, cuối cùng đút cô ít nước, sau đó cũng nói: “Tôi sẽ để cô sống, cho đến khi anh trai cô đưa vợ cùng con tôi đến Anh quốc.”
Đưa đến Anh quốc?
Nam Bắc nuốt nước xuống không nói gì. Một người phản bội CIA, đồng thời lại đắc tội với người Moscow, gia nhập tổ chức tình báo Anh quốc là một lựa chọn không sai.
Sau khi cô ăn xong thì Đỗ dán miệng cô lại.
Hắn đi đến một cái giường khác trong phòng nằm xuống, không gian lại im lặng. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu niệm Bát Nhã tâm kinh trong lòng. Không biết chìm vào giấc ngủ lúc nào, Nam Bắc có một giấc mơ.
Trong mơ là Trình Mục Dương, thiếu niên Trình Mục Dương.
Trình Mục Dương mặc âu phục, trên cổ có chiếc nơ đen nho nhỏ, ánh mắt màu nâu, làn da trắng, mái tóc đen mềm mại xoắn đến dưới lỗ tai, rất giống búp bê Tây Dương. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, lật xem từng trang kinh phật, một lát sau, ánh mắt cũng dời đi quyển kinh nghiêm trang nhìn về vách tường.
Nam Bắc cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, là một bức đông cung đồ.
Thật đúng là một đứa nhỏ háo sắc.
Cô giống như khán giả mà nhìn hắn chằm chằm, chỉ cảm thấy buồn cười. Nhìn, nhìn, cứ nhìn như vậy mà trở nên ngây ngốc. Tình yêu này, mặc kệ là ai sa chân vào trước, đều đã định là một đời một kiếp.
—Hết chương 33—
***
Chú thích:
[1] Dịch nghĩa những câu này: Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy. (Tình hình là dịch cũng không hiểu, các bạn quan tâm có thể xem thêm tạiđây).
[2] Bát Nhã tâm kinh Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh (phiên latinh từ Phạn ngữ: Prajñā Pāramitā Hridaya Sūtra, Prajnaparamitahridaya Sutra; Anh ngữ: Heart of Perfect Wisdom Sutra, tiếng Hoa: 般若波羅蜜多心經; âm Hán Việt: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh) còn được gọi là Bát-Nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền Tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn.
Kinh này được hầu hết các Phật tử tại Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Tây Tạng, và Trung Quốc biết đến và rất thường dùng trong việc đọc tụng.
[3] Dịch nghĩ những câu này: Xá-Lợi-Tử! Thị chư Pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý-thức-giới, vô vô-minh diệc, vô vô-minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc.