pacman, rainbows, and roller s
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu thuyết - Cô dâu 30 ngày - trang 7-end

Chương 25

“ Chị…”
“ Mau! Mau đến đây…”
Tiếng gọi vọng ra từ bóng đêm vang lên trong tai Kỳ Vy, vang dội như bắt nguồn từ địa ngục
Kỳ Vy vẫn đang nằm ngủ trên giường…
“ Đến đây giải cứu cho bạn của ngươi, hãy mau đến đây! Nếu như ngươi không muốn cô ta mãi mãi biến mất “
“ Dương Tuyết Ni! Cô sắp chết đến nơi rồi! Hãy cầu nguyện rằng bạn của cô sẽ đến đây…” Tiếng nói đáng sợ ấy bắt đầu cười to, một nụ cười đáng sợ.
Kỳ Vy đang nằm trên giường ngủ, 12h30 khuya.
Một đêm không trăng, u tối và mịt mù, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Miệng nó lẩm bẩm như nói gì đó
“ Không! Thả cô ấy ra, ngươi không được làm hại cô ấy!”
“ Nếu ngươi muốn ta tha mạng cho cô ta, thì hãy đến đây… Góc cây phía sau nhà của ngươi… Nhanh lên! Chỉ mình ngươi thôi, chỉ có ngươi mới cứu được cô ta”
Kỳ Vy bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, nó lại tiếp tục gặp ác mộng. Thật không dễ chịu tí nào, nó không biết có nên tin giấc mơ này hay không. Nhưng nó đáng sợ quá, nỗi sợ ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí nó. Nó quay sang bên cạnh, An Phong đang nằm đó, nằm bên cạnh nó, chàng có vẻ vô cùng mệt mỏi vì đã quá lo lắng cho nó.
Nó khẽ nhìn chàng bằng ánh mắt âu yếm, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy gương mặt chàng khi ngủ, trông chàng đẹp một cách hiền hòa, đôi chân mày không chau lại như lúc nó vẫn thấy lúc chàng giận dõi.
Chàng vẫn để mái tóc dài ấy, tóc chàng đẹp như một dãy lụa nhung huyền trãi dài, gương mặt chàng mang một nét đẹp mà tất cả các Thiên Thần khác không ai có thể sánh bằng, nó chắc rằng ở Hạ Giới này làm sao có ai có được gương mặt đẹp như chàng, một vẻ đẹp khiến bao nhiêu cô gái phải rung động đến ngất đi. Nghĩ cũng lạ, sao nó không ngất đi khi nhìn thấy chàng nhĩ ? Rồi nó khẽ nheo mắt cười.
Rồi chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy, chắc có lẽ nó nên đi một phen xem sao. Nó khẽ bước xuống giường. Và đến gốc cây sau nhà, càng tiến gần đến gốc cây đó, tim nó càng đập nhanh, thật sự chẳng thể điều khiển được cảm xúc nữa. Nó như quên mất cả thở, tiến gần đến.
Gốc cây to bằng vòng ôm của một người, nó vẫn lạnh lẽo không có gì khác biệt, trong lòng Kỳ Vy khẽ mừng thầm vì tất cả thì ra chỉ là giấc mơ, rất may là như thế.
Nó khẽ chạm vào thân cây để kiểm tra một lần nữa, bất chợt nó rút tay lại vì có cảm giác vô cùng lạ, như hễ thân cây vừa chuyển động.
Bất chợt thân cây bắt đầu chuyển động mạnh, nó khẽ lùi lại kinh hãi nhìn góc cây u ám đang cử động theo chiều hõm dần, từ từ lộ ra một cái hố to vừa một người chui vào.
Trong giây lát, Kỳ Vy như hóa đá vì kinh sợ những gì đang diễn ra. “Giấc mơ ấy… Tuyết Ni… “
Tất cả là do Vô Thần, hắn muốn gì ở nó? Cái tên không biết vô liêm sỉ này, thật ra đang dở trò gì đây?
Nó bước vào cái hố ấy, trong phút chốc Kỳ Vy bị lực hút của cái hố kéo xuống, quá hoảng sợ, nó la thất thanh.
 Kỳ Vy ngã tự do không một mãng bám hay cái gì đỡ nó phía dưới.
An Phong giật mình tỉnh giấc, chàng vội quay sang thì chẳng thấy Kỳ Vy, chàng hoảng hốt chạy ra khỏi nhà, trong long hoài nghi đã có chuyện.
Kỳ Vy đang rơi tự do, nhưng chợt tốc độ rơi bắt đầu chậm lại, chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn. Nó đang lơ lững giữa không gian.
Xung quanh nó là một màu đen vay quanh, chẳng thể nhìn thấy gì.
Chợt không biết từ đâu có một đống lửa to phực ra trước mắt nó, chỉ cách nó hai bước chân. Kỳ Vy to mắt:
“ Tốt lắm! Cô cũng biết có tình có nghĩa đấy.”
Từ đống lửa ấy, hiện lên từ từ hình dáng một người, rõ hơn chính là Vô Thần. Hắn đang đứng trong đám lửa ấy. Nói khác hơn là hắn được một ngọn lửa to bao trùm xung quanh cơ thể. Hắn không hề hấn gì, sao lại như vậy? Nó chợt nhớ, hắn là Hỏa Thần!
“ Tại sao? Sao anh lại…”
Vô Thần khẽ đưa tay nâng cằm nó lên, Kỳ Vy kinh hải nhìn từng ngọn lửa đang quấn lấy tay hắn ta, sợ khi hắn chạm cánh tay lửa của hắn chạm vào nó, thì nó chắc sẽ bốc cháy như hắn. Nó không có khả năng kháng lại lửa như Vô Thần.
“ Đừng tỏ vẻ một gương mặt ngây thơ như thế tiểu nương tử của Thiên giới. Nàng rõ là ta cần gì mà ? “ Hắn nhìn nó mà trên môi luôn nở một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt sắc bén đến từng nét.
“ Tuyết Ni! Cô ấy đâu ?”

Nghe câu hỏi của Kỳ Vy, hắn càng tỏ ra kiêu ngạo và đắc ý, khẽ quay mặt sang một bên như sắp có một màn kịch chuẩn bị diễn ra.
Kỳ Vy nhìn theo hướng quay mặt của hắn, lập tức một ngọn đuốc được đốt lên từ vách đá gần đó, nó mới kinh sợ nhận ra rằng, nó đang ở trong lòng của một cái hố sâu hoắm đến hàng ngàn dặm.
Chợt để ý rõ hơn, người bị trói ở đó chính là Dương Tuyết Ni. Kỳ Vy sợ hãi đến cực độ,. Hai bên tay Tuyết Ni bị một sợi dây xích to và dài quấn lấy như một con rắn đang quấn lấy con mồi và dang tay ra như hình chữ thập.
Thật sự không thể nhận ra người đó chính là Tuyết Ni, trên người cô ấy vô cùng tàn tạ, chiếc váy màu hồng trên người rách đến nỗi không còn nhìn ra kiểu dáng gì nữa.
“ THẢ CÔ ẤY RA…” Kỳ Vy như mất bình tĩnh
“ Được thôi… Nếu như nàng bằng lòng thay thế chỗ cho cô ta… “ Hắn bắt đầu cuộc giao dịch ma quỷ của hắn, nếu như nói về liêm sỉ thì hắn chẳng còn để mà nói đến.
Hắn biết nếu mục tiêu là Kỳ Vy, thì hẳn rất khó khăn, vì An Phong luôn ngày đêm bên cạnh để bảo vệ cô ta, chuyện bắt cóc cô ta quả thật không dễ.
Đành “ hạ thấp thân phận” để bắt một kẻ trần tục làm mồi nhữ Kỳ Vy, sau đó hẳn An Phong cũng sẽ xuất hiện và giao nộp băng châu để cứu lấy người hắn yêu.
“ Tại sao ngươi lại muốn thế? Ta không có gì để ngươi lợi dụng cả… Thực ra ngươi có mục đích gì?”
“ Có chứ! Nàng là miếng mồi ngon để An Phong xuất hiện, nếu như thấy nàng bị tổn thương, chắc hắn cũng không đành mà giao nộp băng châu ra…”
“ Ngươi thật ngu ngốc! “ Kỳ Vy nói với hắn với giọng khinh miệt cực độ.
“ Sao? “ Vô Thần có vẻ hơi khó chịu trước câu nói của Kỳ Vy, nhưng mặt luôn tỏ ra không có gì
“ Ngươi nghĩ! An Phong sẽ vì ta mà hai tay dâng băng châu cho ngươi ? Thật đúng là sai lầm! Ta đâu phải người vợ duy nhất của anh ta, nếu ta có chết đi, thì An Phong cũng sẽ có một người vợ khác theo sắp đặt của Thiên Đế…”
“ Nàng nghĩ! Hắn sẽ cứu nàng chỉ vì thân phận Thái Tử Phi thôi sao?”
Nghe Vô Thần nói đến đó, Kỳ Vy sực to mắt nhìn hắn chăm chăm, thật sự nó nói không đúng sao?
“ Hắn ta… đang… yêu nàng…” Câu nói của hắn như nắm chắc hoàn toàn trái tim của Kỳ Vy, như nắm chắc phần thắng trong tay.
“ Sao lại…” Kỳ Vy như không tin nỗi câu nói của Vô Thần, không phải như thế! Chàng làm sao lại yêu nó! Chắc hắn đang có âm mưu xấu sau những lời nói này, nó không nên tin vội được.
“ Thôi được rồi! Nàng có tin hay không cũng không liên quan đến ta, suy cho cùng, nàng cũng đồng ý thay thế nàng với cô gái này. Ta sẽ cho nàng một ít thời gian để nói chuyện với cô ta “ lần cuối” “ Nói rồi hắn cười phá lên rồi vụt mất.
Kỳ Vy chợt để ý đến Tuyết Ni, cô ấy bắt đầu mở mắt và tỉnh dần…
Phát hiện mình bị trói lơ lững giữa một nơi u ám, cô ta kinh hãi hét lên…
“ Đây không phải giấc mơ sao? CỨU TÔI VỚI…”
“ Tuyết Ni…”
Tuyết Ni đang trong lúc hoảng loạng, khi nghe được tiếng gọi của Kỳ Vy, nó như bị tiếng gọi ấy kéo ra sự sợ hãi quay theo hướng tiếng gọi, chợt thấy Kỳ Vy đang đứng trước mặt.
“ Tuyết Ni đừng sợ, ổn rồi! Tí nữa Ni sẽ được trở về…”
“ Kỳ Vy! Sao cậu lại ở đây… Tại sao lại xảy ra những chuyện như thế này…”
“ Mình biết Ni rất khó tin, nhưng nó…. Có thật, và mình đã từng chết đi sống lại. Hiện tại mình là Thái Tử Phi của Thiên Giới, Xin Ni hãy tin mình, mình chỉ hy vọng ở Ni. Hãy khuyên ba mẹ mình, nếu như mình mãi mãi không trở về nữa. Hãy giúp mình an ủi hai người ấy! Và Việt Anh nữa, mình biết Ni yêu anh ấy, xin Ni đừng bỏ rơi anh ấy, hãy dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình”
“ Sao Kỳ Vy lại nói vậy, cậu không yêu Việt Anh sao?”
Nghe câu hỏi của Tuyết Ni, Kỳ Vy như nhận ra trái tim mình đã thay đổi thật sự, nó không còn tình cảm gì lưu luyến ở Việt Anh nữa, nó không hiểu tại sao lại như vậy. Nó dường như quên mất nó là bạn gái của Việt Anh…
“ Có lẽ thế…”
Tuyết Ni như bất ngờ thật sự trước câu trả lời, nó không hề cảm thấy vui vẻ gì khi biết được, thậm chí nghĩ đến Việt Anh, anh ấy sẽ ra sao khi biết Kỳ Vy không còn yêu anh ấy nữa?
“ Có phải Kỳ Vy đã có người mà cậu yêu ?”
Kỳ Vy không nói gì, nó chỉ khẽ gật đầu.
“ Một lần nữa! Xin cậu hãy thay mình nói cho ba mẹ mình biết, mình sẽ ổn thôi, kẻ xấu mà bắt chúng ta, rồi sẽ bị trừng trị, hãy nói với ba mẹ mình, mình sẽ luôn sống tốt ở Thế Giới Bên Kia, xin họ đừng lo lắng… Mình thật sự đã không còn duyên để ở lại nữa. Nếu cậu không tin chuyện mình chết đi sống lại, thì hãy hỏi Việt Anh…”
Chợt giọng nói đáng sợ ban nãy lại vang lên “ Được rồi! Hãy trở về mà nơi cô cần về đi Dương Tuyết Ni…”
Vụt một cái, Kỳ Vy chợt thay thế vào vị trí của Tuyết Ni, nó biết không còn cơ hội nào để nói nữa, nó cố gắng “ Tuyết Ni! Hãy nhớ lấy…. Hãy giúp mình…”
Còn Tuyết Ni thì đã biến mất tự khi nào.

Chương 26

Tuyết Ni trong phút chốc mở mắt ra.
Nó nhận thấy mình đang nằm dưới một gốc cây, ánh nắng ban mai đang hất vào mặt nó chói chang.
Nó chớp chớp mắt rồi lấy tay che đi ánh nắng. Nó không hiểu nỗi tại sao nó lại ở đây và bần thần nhớ lại những gì vừa diễn ra, nó lại tự hỏi đó là sự thật ư? Nó chợt nhìn xuống bộ váy đang mặc, nó rách nát đến khủng khiếp. Lúc này Tuyết Ni mới kinh hãi, trong phút chốc như hóa đá không còn biết gì nữa. Tay nó run run, không thể áp chế được nỗi sợ hãi trong tâm trí. Nhưng nó cố gắng hít thở sâu, dù gì trời đã sáng rồi, có lẽ an toàn hơn là ban đêm.
Nó như đã kiềm lại được phần nào nỗi sợ, và nhớ ra Kỳ Vy đang gặp nguy hiểm, nhưng giờ nó phải làm sao? Hắn chắc chắn không phải là người rồi, nó chẳng thể làm được gì cả. Càng ngu ngốc hơn nếu báo cho cảnh sát.
Rồi nó khẽ bật khóc nức nở và rồi gối đầu vào hai đầu gối mà khóc.
“ Kỳ Vy! Mình hại cậu rồi! Tại sao lại như vậy…”
Nó càng không thể về nhà với bộ dạng như thế này, nó chẳng biết phải nên làm gì, nó ước gì có ai đó giúp nó, hiểu nó và đừng bao giờ nghĩ rằng nó là một con điên trong bộ dạng như thế này.
Chợt có một bàn tay lành lạnh khẽ áp vào má của nó, Tuyết Ni giật mình ngước đầu lên và lùi lại:
“ Anh là ai? “
“ Cô có chuyện gì sao ?” An Phong nhìn Tuyết Ni và có ý muốn giúp đỡ.
“ Anh… anh hãy giúp tôi… tôi…” Nó định nói ra chuyện của Kỳ Vy, nhưng anh ta sẽ không tin nó đâu! Chuyện mà nó kể ra sẽ rất nực cười!
“ Không… không sao…”
Hình như An Phong hiểu ra những ý nghĩ sâu trong ánh mắt của Tuyết Ni, chợt khụy xuống nhìn thằng vào mắt Tuyết Ni:
“ Nói đi…” An Phong khẽ nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng có chút quan tâm, có lẽ nào cô gái này có liên quan đến chuyện của Kỳ Vy? “ Sao cô lại ở đây với bộ dạng như thế này?”
Do dự một lúc, Tuyết Ni đành liều một phen, mặc kệ anh ta sẽ mắn miết nó kiểu như một con điên hay bịa chuyện. Quả thật trong bộ dạng này, nó chẳng khác một đứa điện cho mấy.
“ Bạn tôi là Kỳ Vy… đang…” Vừa nói đến đó, An Phong to mắt, quả thật liên quan đến Kỳ Vy, nhưng chàng khẽ kìm chế cảm xúc lại, để cho cô gái này nói hết “ đang gặp nguy hiểm, cô ấy vì cứu tôi mà đã đồng ý trao đổi để tôi được trở về, còn cô ấy đã bị tên ác quỷ đó bắt…”
“ Ác quỷ?” Phải chăng cô ta nói đến Vô Thần?
An Phong bắt đầu tức giận, không ngờ lại có ngày mình lại thua hắn như vậy, rốt cuộc Kỳ Vy lại bị hắn bắt đi, đúng là tên khốn.
“ Tôi hiểu rồi… cô hãy về nhà đi. Tôi sẽ đi cứu cô ấy!”
“ Sao ?” Tuyết Ni bất ngờ trước câu nói dường như ngược lại với suy nghĩ, anh ta đang nói đùa sao? Hay hùa theo “ sự điên khùng” của nó? Anh ta đang xem nó là một kẻ tâm thần ư?
|” Anh nói vậy là sao hả? Tôi hoàn toàn tỉnh táo, không bị tâm thần gì cả, tôi có thể thề với Chúa là…”
“ Tôi biết. Chắc cô không tin! Nhưng tôi không phải là người trần, tôi là người của Thiên Giới và tôi hoàn toàn có khả năng cứu được Kỳ Vy… Vì cô ấy là nương tử của tôi…”
“ Nương tử?” Nó không thể hiểu được, hắn “ lụm” cái từ đó từ trong mấy cuốn tiểu thuyết Trung Hoa à? Nó biết cái từ nương tử là vợ, nhưng cái thời này dùng từ này thật là lố bịch.
Tuyết Ni có vẻ không tin, gương mặt nó đờ đẫn ra, hình như nó bắt đầu rối tinh lên với những gì vừa xảy ra, vậy mà lại gặp thêm cái vấn đề nó đang nghĩ, đó là chuyện Kỳ Vy là vợ của An Phong.
Nhìn Tuyết Ni có vẻ không ổn, An Phong vội đưa tay ra trước mặt Tuyết Ni, khẽ lướt bàn tay qua mặt Tuyết Ni, như để giải thích với Tuyết Ni bằng ý nghĩ tất tần tật mọi chuyện về Thiên Giới và mong cô ta hãy kín miệng, nếu tiết lộ thì cô ta sẽ gặp rắc rối vô cùng lớn vì tội tiết lộ “ Thiên Cơ”.
Sau đó Tuyết Ni khẽ nhắm mắt lại thiếp đi, An Phong vội biến lại trang phục cô ta đang mặc trở về trạng thái ban đầu và đưa cô ta về nhà.
Sau đó một mình quay lại gốc cây, trong lòng rõ nghĩ chính gốc cây này là nguyên nhân.
Vừa chạm vào thân cây, chợt An Phong rút tay ra, chợt một giọng nói vang lên.
“ Nếu ngươi biết điều thì nên giao băng châu, nếu không tiểu nương tử của ngươi sẽ hồn siêu phách lạc…”
“ Đúng là khốn kiếp! “ An Phong vô cùng tức giận, chưa bao giờ chàng phải tức giận đến như vậy “ Rõ ràng là kẻ đã bị Thiên Giới trục xuất, vậy mà còn dám uy hiếp Thái Tử như ta…”

Cảm nhận chuyện không lành, Băng Châu vội quay lại Hạ Giới và biết tin Kỳ Vy đã bị Vô Thần bắt mất, nàng ta vô cùng tức giận không kém gì An Phong.
“ Ta chỉ còn cách…” An Phong đang ngồi trên chiếc giường mà Kỳ Vy vẫn ngủ ngày nào, chợt bật dậy, kế đó là nàng Băng Châu đang chau mày ủ dột.
“ Cách? Cách gì? “ Nàng ta chú ý lắng nghe An Phong
“ Ta sẽ làm cho nguyên thần của Thủy Thần xuất ra, cô ấy sẽ giúp ta diệt trừ Vô Thần…”
“ Sao ? “ Nguyên thần” ?” Nàng ta thẫn thờ, hình như đã nghe đến.
Đó là một phần linh hồn từ kiếp trước, đại diện cho ký ức của kiếp trước.
“ Người làm được sao ?” Băng Châu hơi hoài nghi khả năng của An Phong, nhưng chàng thì lại chắc nịch.
Chẳng còn cách nào, An Phong vội đi tìm cô bé Trân – kiếp sau của Thủy Thần.
Cô bé tuy còn nhỏ nhưng vẫn luôn tin những gì An Phong kể, cô bé vô cùng lanh lợi và thông minh, đúng là Thủy Thần tái thế có khác.
An Phong dùng một ít phép cho cô bé ngủ, sau đó cùng Băng Châu đánh bật nguyên thần của Thủy Linh ra.
Sau một hồi, cuối cùng công sức vất vả của cả hai đã được đền đáp.
Từ cơ thể bé nhỏ của cô bé xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyết trần, với trang phục màu xanh dương trong suốt như pha lê, quyến rũ mà xinh đẹp vô cùng.
Cả An Phong còn ngỡ ngàng “ Đây là… Thủy Thần trong truyền thuyết ư?”
Cũng phải, Thủy Linh đã làm Thủy Thần hàng triệu năm và luôn được nhân gian lưu truyền cũng như Thiên Giới về vẻ đẹp và tài năng.
Cô ta mang một nét đẹp thông minh và thánh thiện
“ Đã lâu không gặp…” Thủy Linh lên tiếng, đôi mắt hướng về Băng Châu.
Băng Châu không khỏi bất ngờ trước kết quả đạt được, nàng ta khẽ mỉm cười, một nụ cười của hạnh phúc khi gặp lại bạn cũ.
“ Ta đã làm cho nàng lo lắng, thật có lỗi…” Nàng ta khẽ mỉm cươi, rồi chợt quay sang nhìn An Phong với ánh mắt dò xét mà pha lẫn tò mò “ Vị này là…”
“ Ta là An Phong, Phong Thần và là Thái Tử của Thiên Giới…”
“ Thái Tử?” Nàng ta to mắt bất ngờ, khẽ hơi khụy gối chào An Phong, một hành động vô cùng kính trọng với người có chức quyền cao hơn “Lúc trước ở Thiên Giới, thần vì quá bận nên không thể gặp và trò chuyện với Người mà chỉ có thể thấy người từ xa. Không ngờ người đã lớn nhanh đến vậy rồi, trong Người thật tuấn tú quá, thần xém nữa không nhận ra…”
“ Không sao đâu “ An Phong khẽ mỉm cười, không ngờ Thủy Thần lại phép tắt đến vậy, đúng là không hổ danh một vị thần có tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng chàng chưa bao giờ có ý nghĩ vượt quá tình cảm của mình cho phép, trong tim chàng đã có một bóng hình ngự trị, đó là Kỳ Vy…
“ Ta cần nàng giúp một chuyện… “
Ở đây, An Phong gọi Thủy Thần là “ nàng” có lẽ sẽ có chút rối rắm và hiểu lầm. Nếu như tính về tuổi tác, Thủy Thần vượt xa An Phong, thậm chí có thể tính gần gần với Thiên Đế, nhưng cho dù vậy An Phong không thể gọi Thủy Thần bằng “ tỷ”, vì so với quyền lực, An Phong là người lớn nhất.
Vã lại, ở Thiên Giới, sự trưởng thành không phụ thuộc vào ngoại hình và thời gian tồn tại, mà nó phụ thuộc vào cách nghĩ, nên chia ra “ suy nghĩ trưởng thành” và “ suy nghĩ trẻ con”. Suy cho cùng, bất cứ vị thần nào ở Thiên Giới cũng không khác nhau lắm vế vấn đề này, chỉ trừ cho Thiên Đế và Thiên Mẫu, vì hai người là người tạo ra Thiên Giới, là những người vượt hẳn tất cả các vị Thiên Thần khác về mọi mặt.
“ Thưa Thái Tử! Thần luôn sẵn lòng…” Nàng ta nói rồi chợt ngưng một lát, ngước mặt lên nhìn An Phong rồi nói tiếp “ Có phải là đánh bại Vô Thần?”
“ Đúng vậy…”
Dường như họ đã có cách để đối phó với Vô Thần, vì rõ biết Vô Thần là một tên tham lam, đó là điểm yếu lớn nhất của hắn. Đành phải “ mượn tạm” băng châu.

Chương 27

Như kế hoạch đã định.
An Phong cùng Băng Châu trở lại Thiên Giới.
Chính tay An Phong là người sẽ chạm lấy băng châu và mang đi giải cứu Kỳ Vy. Chàng hiểu rõ băng châu hơn ai hết, chỉ có mình chàng mới có thể chạm được băng châu, huống chi Hỏa Thần mang tính chất trái ngược với băng châu, một là lửa, một lại là băng, hoàn toàn không thể hòa hợp. Quả thật tên Vô Thần này thật là ngu ngốc, chắc hẳn hắn đã quên mất điều này.
Vào một buổi tối đầy sao, mặt trăng đã hiện ra và tròn hơn bao giờ.
Tại gốc cây phía sau nhà Kỳ Vy.
Trên tay An Phong là viên băng châu trong suốt lấp lánh sắc cầu vồng, chàng chìa băng châu ra:
“Nó đây! Khôn hồn thì thả Kỳ Vy ra…”
Chợt thân cây cử động và theo chiều hõm dần, cuối cùng, giờ đây trên thân cây là một cái lỗ to và tối om.
Phía sau An Phong là Băng Châu, nàng ta sẽ đứng ở bên ngoài chờ đợi tin tức, nếu có điều thì bất thường nàng ta sẽ vào giúp An Phong.
Còn Thủy Thần sẽ dùng phép tàn hình cùng An Phong vào đó, vì nàng ta thuộc nước, nên có thể biến mình trong suốt như nước mà khó ai phát hiện ra.
An Phong vội tiến vào bên trong, chợt một lực hút cực mạnh hút lấy chàng xuống bên dưới. Chàng cố giữ bình tĩnh và cố gắng điều khiển tốc độ gió giảm dần.
Cuối cùng trước mặt chàng là Vô Thần, hắn nhìn chàng với ánh mắt vô cùng đắc ý, xung quanh hắn là một ngọn lửa to đang bao trùm cơ thể hắn.
“ Cuối cùng ngươi cũng đã lộ nguyên hình…”
Hắn nhếch miệng cười mà chẳng màng câu nói của An Phong :
“ Ta không ngờ Thái Tử yêu nương tử mình đến vậy…”
Hầu như Vô Thần chẳng mấy nghi ngờ gì, liệu mọi việc có quá đơn giản ? An Phong bắt đầu cảm thấy mọi việc thật sự không ổn. Hắn tin mình thật sự sẽ vì Kỳ Vy mà hoàn toàn nghe theo lời hắn ?
“ Kỳ Vy đâu?”
“ Trước tiên… băng châu ? “ Hắn chìa tay ra và nhìn An Phong với ánh mắt thèm muốn thứ bảo vật của Thiên Giới.
An Phong chợt đưa băng châu ra trước mặt hắn, thứ ánh sáng huyền ảo cứ lắp lánh lắp lánh xém làm hắn hoa mắt. Vô Thần khẽ mỉm cười như rằng hắn đã sắp đạt được mục đích của mình.
Vô Thần hất mặt sang bên kia thì chợt ngọn đuốt gần đó phực lên. An Phong tròn mắt kinh hãi, Kỳ Vy bị Vô Thần trói bằng một sợi dây xích to. Đôi mắt nàng vẫn mở to nhìn An Phong, như thể nàng không thể tin rằng vì nàng, An Phong bất chấp luật trời mà mang băng châu để trao đổi, Kỳ Vy chau mày lắc đầu đau khổ:
“ Đừng…! An Phong, chàng không được làm vậy….”
“ Kỳ Vy…” An Phong khẽ gọi khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của nàng.
Vô Thần như mặc kệ những lời nói của Kỳ Vy dành cho An Phong, đôi mắt hắn vẫn hướng về băng châu.
“ Mau phong ấn hàn băng trên đó…” Câu nói của Vô Thần khiến tim An Phong bắt đầu loạn nhịp, quả đúng không sai. Hắn không hề ngu ngốc như chàng tưởng, hắn rõ biết tác động của băng châu đến hắn là như thế nào, hắn rõ biết chỉ có mình chàng mới phong ấn được sức mạnh của băng châu, sau đó hắn sẽ biến băng châu trở thành sở hữu của hắn, hợp nhất hắn và băng châu thành một. Nhưng hắn không biết rằng, dù có phong ấn, thì băng châu cơ bản vẫn là một vật thuộc tính hàn, không phù hợp với lửa.
An Phong tuy trong lòng căm phẫn, nhưng bên ngoài cố ra vẻ đắc ý. Chàng vội làm theo, dùng hết sức bình sinh phong ấn hàn băng của băng châu. Trong phút chốc, băng châu như một viên ngọc bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng muốt, không còn phản phất sắc cầu vồng như trước.
Tuy có nghe nói về khả năng này của Phong Thần – An Phong, nhưng giờ Vô Thần mới chứng kiến tận mắt, đúng là chỉ có An Phong mới có khả năng điều khiển được sức mạnh ghê gớm này, trong lòng hắn tự dưng len lõi cái ý nghĩ muốn diệt trừ An Phong ngay lập tức, trước khi An Phong có cơ hội phản công lại, Vô Thần rõ biết An Phong sẽ tìm cơ hội mà đánh trả lại.


Tay Vô Thần đưa ra như muốn băng châu bay lên vào đáp vào lòng bàn tay mình, tay còn lại chợt đưa ra chưởng một phát khiến sợi dây xích đang trói Kỳ Vy bị đứt tan nát và rơi ra. Kỳ Vy bị ngã xuống, những tưởng mình sẽ rơi xuống cái hố sâu này, nó la lên thất thanh, nhưng Kỳ Vy cảm thấy mình được một thứ vô hình nào đó nâng đỡ thân người mà không hề rơi xuống dưới.
“ Yên tâm! Nàng không rơi được đâu, chỉ có linh hồn mới bị lực hút của cái hố này hút xuống dưới “đáy”, à phải rồi. Đây là một cái hố không đáy, nàng có rơi mãi cũng không chạm được “đáy” đâu! “
Kỳ Vy vẫn mang trên mình thân xác bằng xương bằng thịt.
Cùng lúc đó Vô Thần đã chợp được băng châu, hắn mỉm cười sảng khoái trước thành tựu đạt được. An Phong vội lao đến đỡ lấy Kỳ Vy, giờ đây nó không còn sức lực để đứng dậy nữa, đúng là mang theo cái thân thể này thật phiền toái.
Nhưng rồi Thủy Thần chợt lộ ra cho hắn một chưởng cực mạnh. Trong chớp mắt, nhận được cú đánh bất ngờ, Vô Thần không kịp phản khán, hắn vị văng ra khỏi vị trí ban đầu, ngọn lửa xung quanh tắt ngắm, cho thấy sức mạnh của hắn đã bị giảm đi đáng kể. Hắn kinh hãi nhìn người nữ nhân đang đứng trước mặt “ Ngươi…! Thủy Linh…?”
“ Đúng vậy…”
“ Tại sao ngươi lại…”
Nhận ra băng châu đã rơi khỏi tay và đang rơi xuống hố sâu. Vô Thần định đuổi theo thì bị Thủy Thần đánh thêm một phát, phát đánh này khiến Vô Thần gần như hồn siêu phách lạc, trong lòng vô cùng căm tức con ả kia, rõ ràng đã bị hắn thủ tiêu, vậy mà chẳng hiểu sao bọn chúng lại có thể lôi được cô ta về.
“ Muốn biết thì hãy đợi kiếp sau đi…”
Không cam tâm, dù còn một hơi thở cuối cùng, quyết không để bọn chúng toại nguyện, Vô Thần biết mình không thể giết được Thủy Thần, chợt quay sang dùng hết sức bình sinh chưởng thật mạnh vào An Phong, chợt Kỳ Vy đỡ nhanh giúp An Phong. Nàng bật ngữa và ngã xuống rời khỏi vòng tay của An Phong.
Lần cuối cùng, Vô Thần cười đắc ý và rồi vụt tan mất trong không gian. Thế là đã kết thúc được mạng của hắn.
Đồng thời linh hồn Kỳ Vy bị xuất ra khỏi thể xác và bị lực hút của cái hố hút và rơi theo băng châu, An Phong định nhảy xuống thì chợt một luồng ánh sáng chói mắt phát ra, Kỳ Vy nửa tỉnh nửa mê nhận ra ánh sáng này hệt như ánh sáng mà khi trước băng châu phát ra ở hồ sen trên Thiên Giới.
Ở bên ngoài gốc cây, Băng Châu cảm nhận có chuyện chẳng lành vội xuống cái hố tối om, khi vừa đáp xuống, nàng ta tròn mắt kinh ngạc nhìn thấy An Phong đang ngôi ở đó, bên cạnh là Kỳ Vy, chính xác hơn là thân xác của Kỳ Vy đang nằm đó, làn da trắng toát nhợt nhạt. Chợt Băng Châu nhận ra thứ ánh sáng đang phát ra từ phía dưới hố, nhận ra đó là linh hồn Kỳ Vy đang được băng châu nâng lên.
“ Không thể tin được, băng châu tự phá phong ấn…” Thủy Linh tròn mắt kinh ngạc.
“ Tự phá phong ấn? băng châu ư?” Nàng Băng Châu cũng có cảm xúc tương tự Thủy Linh
An Phong vội đi nhanh đến ôm lấy linh hồn Kỳ Vy, trái tim chàng như đau thắt lại nhìn linh hồn nàng đang mờ dần. Đồng thời băng châu tự rơi vào lòng bàn tay của An Phong, đã quá rõ, băng châu thật sự đã chọn được chủ nhân của nó, người đó chính là An Phong.
Dù cho có là chủ nhân của băng châu thì có ích gì ? An Phong chợt rơi nước mắt, những giọt nước mắt lạnh giá trong suốt từ đôi mắt đen huyền như ngọc trai rơi xuống thân thể giờ đây là linh hồn đang yếu dần của nàng.
“ Không! Nàng không được chết! Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại sao…”
Thủy Linh lẫn Băng Châu cũng không thể nào kìm lòng được:
“ Nàng ấy đã vì An Phong mà không tiết sinh mạng của mình…”
“ Xin chàng… đừng buồn vì em…” Tiếng nói yếu ớt chợt phát ra từ thanh quản của Kỳ Vy, đôi mắt Kỳ Vy vẫn nhắm tịt. “ Hãy tim một cô dâu khác… rồi cô ấy sẽ cho chàng niềm vui. Xin chàng đừng vì em mà đau lòng nữa…”
“ Không! Nàng là đồ ngốc… Người duy nhất trong vũ trụ này có thể mang lại niềm vui, hạnh phúc cho ta không ai khác đó là nàng…! Ta yêu nàng nhiều lắm…”
Nghe được những lời nói của An Phong thốt ra,trong lòng Kỳ Vy vô cùng vui sướng, chàng yêu nó là thật! Đó là sự thật, nó cảm giác trái tim mình tràn đầy hạnh phúc, chợt dòng nước trong suốt rơi ra từ mắt nó. Đó! Chính là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Nó khẽ mỉm cười. Rồi lịm dần trong cơn đau. Cảm giác cơ thể đau như sắp tan ra nghìn mảnh nhỏ.
Một người thì khóc vì sắp mất đi niềm hạnh phúc, một người thì khẽ mỉm cười vì cuối cùng cũng nhận ra được một niềm hạnh phúc! Thật là nghịch lý! Thật là trớ trêu thay…
Kể cả Băng Châu, nàng ta rơi rất nhiều nước mắt. Thủy Linh thì chỉ im lặng, chẳng còn cách nào để cứu Kỳ Vy...
Chợt Kỳ Vy không cảm nhận được cơn đau nữa, phải chẳng vì quá đau nên không còn cảm giác? Cơ thể nó nhẹ như lông hồng, và bay lên theo những cơn gió.
An Phong vụt tay khỏi Kỳ Vy, rướm lệ nhìn nàng trôi đi theo cơn gió.

An Phong vội thả mình vào cơn gió đi theo nàng, chàng không biết cơn gió này sẽ mang nàng đến đâu, chàng vẫn sẽ theo đến đó. Chợt nhận ra khung cảnh quen thuộc, nơi mà Thiên Đế vẫn hay ngồi, xung quanh là những cây cột trắng muốt.
Cơn gió khẽ để Kỳ Vy chạm xuống đất…
Trước mặt là Thiên Đế, gương mặt của một ông già phúc hậu với râu tóc bạc trắng.
“ Thưa Thiên Đế! Xin người hãy cứu nàng ấy…” An Phong khẽ nói với cha chàng trong sự đau khổ.
“ Ta rất thất vọng về con! Vì một người không đáng phải bận tâm, mà phải chấp nhận làm trái luật. Con đường đường là Thái Tử của Thiên Giới mà lại như vậy”
An Phong chỉ im lặng, còn Thiên Đế, người vồ cùng đau xót cho “ con dâu” và con trai, một phần vô cùng không tin được người quỳ trước mặt mình là đứa con trai yêu quý. Nó đã thay đổi, nó chưa bao giờ phải quỳ xin ai, càng không bao giờ tỏ ra là một người biết quan tâm.
Nay nhìn An Phong phải rơi lệ vì một người con gái phàm trần, người đương vị Thái Tử Phi. Thiên Đế không khỏi động lòng, cũng rất muốn giúp, nhưng nếu làm vậy, sẽ làm trái luật. Đường đường là người đứng đầu Thiên Giới mà lại như vậy, liệu ai sẽ kinh trọng Người nữa?
“ Ta không thể giúp con được! “
Chợt một giọng nói vang lên, khiến An Phong phải ngạc nhiên bội phần:
“ Vậy thì hãy để ta giúp…”
Thiên Mẫu từ khoảng không xuất hiện trước mắt của An Phong, Người mang vốc dáng của một thiếu nữ đôi mươi. Người chính là mẹ ruột của An Phong, điều này sẽ khiến người ta không khỏi tò mò về nhan sắc của Người.
Quả thật khi ở Thiên Giới, ngoại hình là điều không phải bắt buộc, tất cả tùy thuộc vào ý nghĩ của họ. Đơn giản Thiên Mẫu cũng là thân phận nữ nhi, Người sẽ chẳng bao giờ thích làm một bà lão già nua.
“ Thiên Mẫu…” An Phong gọi, cái gọi chất chứa niềm hy vọng.
“ Nhưng! Ta chỉ giúp được một phần! Kỳ Vy không thể ở lại đây được nữa! Thay vì phải chịu hình phạt như đã định, nhưng niệm tình cô ấy đã có công cứu con, nên cô ấy sẽ được đầu thai với tư cách là Cô Dâu thứ 9 của Thiên Giới”
“ Sao? Đầu thai?” An Phong dường như chẳng biết nói gì hơn, trong lòng vừa biết ơn người mẹ đáng kính đã giúp mình, một phần trong lòng vô cùng buồn vì phải xa người mà chàng yêu.
Chợt Thiên Mẫu chìa tay ra, lướt bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của Người lướt qua An Phong và Kỳ Vy. Trong phút chốc, An Phong đã lịm dần.
**
An Phong đang nằm trên chiếc giường ở trong phòng, chợt chàng giật mình tỉnh dậy, gần đó là Băng Châu đang đứng. Chưa kịp nói gì, An Phong chợt chạy ra khỏi phòng và đi đến chỗ Thiên Mẫu, một nơi khá xa, nhưng với năng lực là một vị thần, đi đến đó là không khó.
Đến nơi, An Phong thấy Thiên Mẫu đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ quý của Người, tay chóng lên thái dương, đôi mắt nhắm tịt.
“Thiên Mẫu! Kỳ Vy… cô ấy đâu…?”
Chợt Thiên Mẫu mở đôi mắt ra, nhìn An Phong hết sức bình thản
“ Cô ấy đã đầu thai rồi, khoảng vài ngày nữa, cô ấy sẽ đươc sinh ra.. “
“ Đi rồi sao…” An Phong như hồn siêu phách lạc trước câu nói thốt ra từ miệng Thiên Mẫu.
“ Ta biết, con yêu cô gái ấy nhiều lắm….” Thiên Mẫu vội vén áo lên và đi xuống nơi con trai Người đang đứng, chợt ôm lấy cổ An Phong như an ủi. “ Nếu thật sự con không muốn phải đau khổ thêm nữa, hãy đi đi… Hãy cùng người con yêu đầu thai, đến lúc thích hợp tự dưng hai con sẽ gặp nhau và nhớ ra mọi chuyện…”
An Phong ngạc nhiên đẩy nhẹ Thiên Mẫu ra, nhìn bà với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
“ Con cảm ơn Người! Mẫu thân…”
Thiên Mẫu khẽ mỉm cười, lần đầu trong hàng ngàn năm qua, An Phong gọi Người là “ mẫu thân”.
“ Tạm biệt, con trai yêu của ta! Ta hy vọng con sẽ mang về Thiên Giới một Thái Tử Phi mà con yêu nhất! “

Chương cuối

Băng Châu và Thủy Linh đã mang thân xác của Kỳ Vy trở về bên gia đình, điều tất nhiên là gia đình họ Hạ vô cùng đau đớn trước sự ra đi này của Kỳ Vy.
Họ chợt phát hiện ra lá thư cuối cùng mà Kỳ Vy đã viết trước hôm mà Kỳ Vy dự định rời khỏi Hạ Giới, nó lập lại câu chuyện như cố gắng để mọi người hiểu điều nó nói là thật. Có thể họ không tin, họ nghĩ Kỳ Vy nghĩ quẩn mà tự tử, nhưng nhờ có Tuyết Ni, cô ấy không nói quá nhiều về vấn đề của Kỳ Vy, nhưng chỉ một mực khẳng định những gì Kỳ Vy kể là thật và mong gia đình họ bớt đau lòng, một phần thấy gia đình họ Hạ không có con cái, Tuyết Ni quyết định nhận họ làm cha mẹ nuôi, tất nhiên! Họ vừa mất một cô con gái, giờ nhận được một cô con gái nuôi, đối với họ, nỗi đau đã vơi đi rất nhiều.
Riêng Thủy Linh, nàng ta trở về thân xác của cô bé Trân như ngày nào, tất nhiên! Cô bé không thể nhớ ra những gì vừa xảy ra. Vẫn là một cô bé bình thường, thông minh và hoạt bát. Nó cũng rất buồn và khóc rất nhiều vì sự ra đi của Kỳ Vy, nhưng rồi thời gian sẽ vơi đi tất cả.
Tại sân bay, 1h chiều.
“Tuyết Ni! Đi thôi con…” Ông bà Dương
“ Nhưng con…” Tuyết Ni như đang tìm kiếm ai đó.
“ Sau này con sẽ được trở lại Việt Nam thăm ba mẹ nuôi mà, đâu cần phải như vậy…”
Nhưng rõ là điều Tuyết Ni đang đợi chờ là Việt Anh, anh ta thật sự vô tâm đến mức như vậy sao?
Nó cảm thấy trong lòng vô cùng rối bời, chen lẫn cái cảm giác như trái tim sắp vỡ nát…
Thật sự khó chịu vô cùng! Thôi thì nó chỉ suy nghĩ lung tung, thật lòng anh ta chẳng bao giờ xoay chuyển suy nghĩ về nó.
Tuyết Ni thở dài, rồi quay lưng đi theo ông bà Dương để lên máy bay…
“ À này…” Tiếng gọi đứt quảng chợt phát lên từ phía xa xa sau lưng Tuyết Ni
Nó giật mình quay sang, Việt Anh đang hối hả chạy đến, anh ta đứng trước mặt nó mà thở hổn hển.
Phải mất 5 phút mới định tâm, trong lòng Tuyết Ni thì vô cùng hạnh phúc, thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng người đang đứng trước mặt là Việt Anh. Thật không thể ngờ…
“ Anh đến đây tiễn em hả ?” Tuyết Ni hớn hở.
Nhìn thái độ của con gái, ông bà Dương khẽ nhìn nhau mìm cười, có lẽ cô gái đã tìm được hạnh phúc thật sự.
“ Gì chứ…! Tại… ba mẹ anh bắt anh phải đến đây! “ Việt Anh nói với Tuyết Ni với điệu bộ vô cùng “ chảnh chọe”, rõ ràng là lý do vô cùng không chính đáng.
“ Vậy cớ sao anh lại đến đây thật sự? Anh có thể la cả đâu đó cho có… Cần chi đến đây “ Câu nói của Tuyết Ni như trêu tức Việt Anh
“ Em nói vậy là sao đây? Không thích thì anh về à! Tại ba mẹ bắt anh phải đến đây bằng được và phải có dấu răng của em làm bằng chứng…” Ý ba mẹ của Việt Anh là anh ta hay chọc tức Tuyết Ni, nên trêu anh ta coi chừng Tuyết Ni tức quá mà cắn vào tay anh ta một phát cho đỡ tức.
“ NÈ” Tuyết Ni quát “ Anh tưởng em là con gì mà lại nói dấu răng hả ?” Tuyết Ni đá mạnh vào chân Việt Anh, khiến anh ta ngã xuống đất với gương mặt nhăn nhó
“ Em ác quá đó…”
Tuyết Ni giờ đây mới nhận ra bản thân mình, thật sự không hiểu tại sao cách xưng hô, nói chuyện đã thay đổi từ bao giờ với Việt Anh, cả anh ta cũng vậy nữa…
Chợt giọng nói trên chiếc loa lớn phát ra, đã sắp đến giờ cất cánh… Ông bà Dương bắt đầu thúc Tuyết Ni nhanh chân lên.
“ Tạm biệt…” Tuyết Ni mỉm cười rồi chợt bỏ đi vội, còn Việt Anh vẫn ngồi bệt ra đất, trong lòng cảm thấy hơi nhoi nhói, không biết tại sao bản thân mình lại có cảm giác lưu luyến với cô gái này đến vậy.
Chợt Tuyết Ni quay lại, trên tay đang cầm một cuộn giấy trắng và gọi “ Việt Anh…”
Việt Anh nhận ra tiếng gọi, ngước mặt lên.
Trước mặt Việt Anh là Tuyết Ni đang cầm trên tay một mẫu giấy dài, trên đó viết “ Em thích anh…”
Việt Anh như hóa đá, và ngồi thẫn thờ. Rồi Tuyết Ni quay đi, trong lòng nhẹ đi rất nhiều, nó đã làm được!
Chợt Việt Anh đứng dậy, không chạy lại nhưng…
“ Hãy… quay lại nhé…”
Tuyết Ni bất giác dừng chân lại, miệng mỉm cười vô cùng tươi. Sau đó tiếp tục đi.

25 năm sau…
Nguyệt Nhi, một cô gái xinh đẹp, một tiểu thư danh giá nhưng lại đội lớp của một cô gái bình dân và đang bị thất nghiệp.
Đúng vậy! Thất nghiệp.
Nó nằm thở dài ngao ngán trên chiếc bàn thô sơ trong phòng, một căn phòng không rộng mấy, chỉ vừa để một chiếc giường, một tủ lạnh và TV, bên cạnh là một nhà vệ sinh được xây trong phòng. Ít nhất cũng được như vậy.
Ba mẹ nó sẽ phát khiếp lên với căn phòng thuộc dạng “ ổ chuột” như thế này. Nó cũng đang vô cùng chán, hình như nó đã rất hối hận vì đã tự ý đòi sống tự lập.
“ Cuộc sống thật bất công! Mình cũng đâu thua gì người ta, nhưng tại sao? “
Nó đâp mạnh vào bàn rồi bật dậy
“ Quyết! Không bỏ cuộc…”
Rồi Nguyệt Nhi đưa tay lên hình quả đấm như động viên bản thân. Nó bước vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, diện cho mình một bộ đồ đơn giản, quần jean và một chiếc áo sơ mi chấm bi đỏ được bỏ vào quần gọn gàng.
Đứng trước một Công Ty lớn tầm cỡ nhất nhì thành phố, trên tay là bộ hồ sơ xin việc.
Nguyệt Nhi hít một hơi thật sâu để tiếp thêm can đảm…
“ Thứ 9…! Đây là bộ hồ sơ xin việc thứ 9 của mình…! Cố lên…”
Nó đi thẳng vào, phía bên tay phải nó là quầy để tiếp khách, nó khẽ đặt bộ hồ sơ lên và gọi…
“ Chị ơi…” Nó nhìn theo cô gái mặt đồ công sở xinh đẹp kia.
Nghe gọi, cô ta quay sang nhìn nó, một ánh mắt vô cùng khinh thường, vô cùng ghanh tị… trước nhan sắc mà Nguyệt Nhi đang có, một vẻ đẹp giản dị nhưng vô cùng cuốn hút, mang phong cách của một tiểu thư.
Chưa để nó nói, cô ta đi đến với gương mặt chứa đầy ác tâm, giọng nói như được kìm xuống mà trầm vô cùng…
“ Ở đây không nhận thêm hồ sơ…”
“ Sao?” Nó tròn mắt nhìn điệu bộ của cô ta, tiếp khách cái kiểu gì vậy? Không nhận thì thôi, đâu cần làm ra vẻ mặt đáng ghét như vậy. “ Nhưng không phải ở ngoài đó có dán…”
Nó chưa kịp nói hết, cô ta lại nhảy bổ vào nói
“ Đó là thông báo cách đây một tháng! Bây giờ Công Ty của tôi đủ người rồi…”
Nó mím môi định cầm lại hồ sơ đi ra.
Chợt có tiếng nói vang lên:
“Nếu ông Jack bên Tập đoàn JK đến đây, hãy gọi tôi ngay…” Tiếng nói lạnh lùng vô cùng, nó quay sang. “ Ái chà! Ra vẻ dữ! chắc là “trùm” ở đây rồi…”. Nó nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, một vẻ đẹp khiến tim nó đập loạn nhịp, vô cùng cuốn hút!
Nó được biết, hắn là Trần Kiệt Nhân, một vị tổng giám đốc trẻ tuổi và dược báo đài đăng tin rất nhiều về anh ta, một nhân tài hiếm thấy.
Nó vội lờ đi chỗ khác…
“ Cô kia…” Tiếng hắn gọi, Nguyệt Nhi giật mình quay sang.
” Sao?”
“ Thưa tổng giám đốc! Cô ta đến đây xin việc, nhưng vì công ty đã đủ rồi nên không thể nhận…” Giọng nói của cô gái ban nãy
Vậy là khỏi cần nói chuyện với nó, anh ta cũng quay lưng bỏ đi. Nó cũng chẳng cần bận tâm thêm, thôi thì đi vậy. Đứng đây mắc công “ con mụ” kia lại mắn miết nó đứng cảng đường khách của Công Ty.
Chợt Kiệt Nhận khựng lại, có vẻ như cô gái kia rất quen, một cảm giác vô cùng quen thuộc len lõi trong tâm trí, chợt quay lại…
“ Cô kia!”
Nó vẫn đi, nghĩ rằng hắn đang gọi ai đó
“ Cô gái mặc áo chấm bi…”
Nó giật mình quay sang “ Anh gọi tôi?” Nó đưa tay chỉ vào mình.
“ Phải…”. Nguyệt Nhi đi đến, chưa kịp nói gì thêm, hắn giật phắt cái hồ sơ trên tay nó. Sau đó lấy ra, nhìn tất cả những giấy tờ bên trong. “ Trương Nguyệt Nhi, 25 tuổi ư?”. Hắn khẽ nhếch miệng cười, cô ta bằng tuổi hắn, đúng là thú vị thật, ngày sinh thì chỉ cách nhau đúng 1 tháng.
“ Được rồi! Ngày mai đến đây nhận việc. Cô về đi…” Kiệt Nhân cầm hồ sơ của Nguyệt Nhi và nói trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Chắc hẳn cô gái ban nãy sẽ tức đến trào máu họng.
Nguyệt Nhi vui vẻ mỉm cười và cúi chào “ Tổng giám đốc đáng kính”.
Ít ra anh ta còn nhận ra nhan sắc của nó có gia trị. Nó vui vẻ ra về.
“ Nhưng thưa…” Cô gái kia khẽ gọi trong sự tiếc nuối vô bờ bến


“ Cô định phản đối à ?” Hắn im lặng một lát “ Đó là lệnh của tôi, nếu không đồng ý, thì cô hãy trình đơn lên! À nè! Tốt nhất là đơn nghỉ việc ấy…”
Kiệt Nhân được một phen chọc tức cô ta, cô ta được trọng dụng bởi cái tài nói năng của cô ta, tất nhiên với những vị khách đặc biệt với Công Ty, nếu như những người như Nguyệt Nhi thì cũng tự hiểu lấy. Cũng có một ngày, hắn cũng đuổi việc cô ta.
Và mọi chuyện bắt đầu.
Trần Kiệt Nhân, một vị tổng giám đốc đầy tài năng và điển trai. Đúng vào hôm đó, khi trên đường về trên chiếc xe ô tô riếng, thì không may xảy ra một vụ tai nạn kinh hoàng.
Rất may, xe nát bét, nhưng không thiệt hại về người.
“ Không phải xui vậy chứ? “ Nguyệt Nhi vừa xem xong tin tức chiếu trên TV đưa về vụ tai nạn của vị giám đốc đó. “ Tại mình ư? Không đâu! Tại hắn vốn dĩ gặp xui mà…”
“ Ngày mai mình cần đi làm việc không nhĩ ?” Nó tự hỏi, sợ khi bước vào sẽ bị “ truy sát” vì họ sẽ nghĩ tại nhận hồ sơ của nó mà giám đốc gặp xui! Thời buổi nào rồi mà còn tin vào mấy chuyện như thế này ? Mặc kệ, chỉ cần được làm việc là được, đỡ hơn ăn ở không không biết làm gì.
Ba ngày sau, một chiếc xe du lịch chạy đến đậu ở gần nơi Nguyệt Nhi ở.
Vì tò mò, nó vội chạy ra, trong chiếc xe bước ra là Trần Kiệt Nhân, trên tay là bó bông hồng to đùng, chắc to cở cái TV của nó.
“ Gì… đây?” Nó tròn mắt “anh ta đi đâu mà chui vào cái xó xỉnh này vậy?”
“ Mà hình như… anh ta… đang đi về hướng này ???” Nguyệt Nhi há hốc mồm, không tin được.
Chưa định thần được, Kiệt Nhân đi đến ôm lấy nó, Nguyệt Nhi cố đẩy hắn ra nhưng vô ích…
“ Anh nhớ em nhiều lắm…”
“ Nhớ?” Nó khó hiểu, hắn ăn nhằm thuốc lú hay sao? Bùa mê chắc? Sao lại nói vậy, bị xe đâm rồi hắn cũng bị chập mạch sao? “ Anh điên à? Bị xe tông rồi thần kinh cũng hư theo chiếc xe của anh phải không…”
“ Không…” Câu trả lời khiến nó như phát hoảng, hắn đang giỡn mặt với nó à? Đây là cách chào mừng nhân viên mới sao? “ Trong thời gian bị tai nạn, anh đã nhớ ra tất cả… Chuyện kiếp trước của chúng ta…” Kiệt Nhân ôm chặt lấy Nguyệt Nhi, trong lòng vô cùng hạnh phúc vì đã tìm được người vợ kiếp trước của mình, Hạ Kỳ Vy.
Kiệt Nhân cảm nhận rất rõ cảm giác này, chắc ăn chính là Trương Nguyệt Nhi.
“ Kiếp trước?” Nguyệt Nhi bần thần
Rồi Kiệt Nhân chìa ra cây trâm năm xưa mà anh đã tặng cho Cô Dâu thứ 9 của mình ở kiếp trước. Nguyệt Nhi tròn mắt nhìn cây trâm, Kiệt Nhân lại ôm lấy Nguyệt Nhi.
“ Em không nhớ ra cũng không sao, từ từ sẽ nhớ thôi! Anh tin vậy mà, anh không điên mà chọn bậy đâu… Anh chỉ muốn! Em làm vợ anh, kiếp này! Và mãi mãi…”
Nguyệt Nhi không còn phản ứng kịch liệt như trước, nó như con mèo nhỏ ngoan ngoãn trong lòng của Kiệt Nhân.
“ An Phong….”
Nước mắt nó tuông rơi, giọt nước mắt hạnh phúc.
....
Tại hồ sen nơi Thiên Giới
“ Phụ Thân! Mẫu Thân… Hoa sen đẹp chưa kìa…”
Tiếng gọi của một cậu nhóc chừng 8 tuổi chạy đến chổ ba mẹ của mình.
“ Thiên An…!” Tiếng gọi trong veo của Thái Tử Phi, Kỳ Vy. “ Con làm mẫu thân lo quá…”
“ Không sao đâu, thằng bé lớn rồi mà, rồi một ngày Thiên An sẽ là một vị thần thực thụ…” tiếng nói của An Phong, tay chàng đang quàng lấy ôm vai của Kỳ Vy trong niềm hạnh phúc vô bờ, cùng cậu con trai bé bỏng.

The end

*Trang chủ
1/85