Chương 13
Kỳ Vy đang cố vùng vẫy trong tay hắn, cơ thể bị hắn khống chế, miệng thì bị hắn bịt lại, có la cũng không la nỗi…
Nhưng cái cảm giác lạnh buốt này rất rõ, tay hắn rất lạnh nhưng lại cảm thấy quen thuộc vô cùng…
Nhưng trong ánh mắt đó, nét mặt đó, hắn nhìn nó như óan trách nó:
- Ta không ngờ, nàng lại là con người như vậy. Tại sao ta lại cho nàng trở lại Hạ Giới làm gì cơ chứ ? Ta thật ngu ngốc vì đã tin nàng… Để rồi nàng xem ta như kẻ xa lạ….
Kỳ Vy bị hắn bụm chặt miệng, không thể nói. Nhíu mày nhìn hắn “ Cái tên này là ai vậy chứ ? Sao lại dám vào phòng mình thế này… Có bỏ tay ra không hả”
Đọc được ý nghĩ của Kỳ Vy, hắn nhìn nó cười đau khổ:
- Quả thật…nàng đã quên ta… Tại sao nàng lại như vậy…? Nàng thật tàn nhẫn, ta tin lầm nàng rồi…
Bà Hạ dưới nhà nấu đồ ăn thì chợt nghe tiếng la thất thanh của Kỳ Vy và còn nghe tiếng cửa đóng sầm lại . Bà hoảng hốt chạy lên phòng con gái, bỏ cả món ăn đang nấu nửa chừng…
Kỳ Vy nhìn hắn, không hiểu hắn nói gì, trong lòng luôn cố nhớ xem hắn là ai ? Nhưng điều nó suy nghĩ hiện tại là tại sao hắn vào được phòng nó, vào bằng cách nào ?? Cửa sổ nó đã khóa chặt rồi, cả chuột và gián còn vào không được thì làm sao một con người to lớn như thế này có thể chui lọt cơ chứ ?
Bỗng có tiếng gõ cửa liên hồi, tên con trai vội ý thức được có người, chợt từ từ tan biến mất lúc nào mà Kỳ Vy cũng không hay biết, vì khi nghe có tiếng gõ cửa, nó đã để ý đến người gõ cửa bên ngòai và cố gắng cầu cứu.
Gõ mãi không thấy con gái mở cửa, bà Hạ mở cửa ra thì thấy Kỳ Vy đang nằm dưới đất, trong lúc này Kỳ Vy mới nhận thức được tên con trai đó đã biến mất từ lúc nào… Trong lòng cảm thấy rất sợ hãi, nghĩ rằng mình đã gặp ma…
Bà Hạ chạy đến đỡ con gái đứng dậy, lo lắng nhìn Kỳ Vỳ:
- Con sao vậy, có chuyện gì sao ? Sao con lại nằm dưới đất vậy…?
- Con… - Kỳ Vy vẫn chưa tin vào những gì vừa xảy ra nhưng nó cố bình tĩnh lại, để mẹ khỏi lo lắng - Dạ, không có mẹ, tại con vừa vào phòng thì bất ngờ có một con gián bay hứơng thẳng vào mặt con, con sợ quá không phản ứng kịp nên bị ngã …
- Con làm mẹ giật cả mình! Chắc con đóng cửa không kỷ nên gián vào phòng con… Lần sau trước khi ra khỏi phòng con nhớ đóng kỷ cửa lại… - Bà Hạ mỉm cười nhìn nó, rồi vội sực nhớ - Ôi trời, mẹ đang nấu đồ ăn. – Bà vội chạy xuống nhà. Kỳ Vy nhìn mẹ mỉm cười, bây giờ nó cảm thấy rất thương mẹ, thương rất rất nhiều.
Nó ở lại, đóng cửa phòng lại. Thì sực nhớ ra tên con trai lúc nãy, khẽ rùng mình, chắc nó gặp phải ma rồi. Chứ làm sao một con người lại có thể vào phòng của nó một cách bí hiểm như vậy được, điều đáng sợ nhất là lúc mẹ của nó gõ cửa, thì hắn biến mất lúc nào không hay…
Nhưng nói gì thì nói, nghĩ đến hắn, nếu là ma thì nó cũng sợ thật. Nhưng chẳng hiểu sao nó không cảm thấy sợ cho lắm, cảm giác hắn rất quen thuộc. Hay là nó và hắn quen biết nhau từ kiếp trước? Rồi kiếp này hắn là ma rồi đến tìm nó ?
Chẳng muốn nghĩ thêm, nó vội tắt đèn rồi lên giừơng ngủ. Miệng thì đọc mấy câu kinh phật, mong rằng “ con ma” đó không làm phiền mình nữa, nó đắp chăn kín người, nó cứ đọc cho đến khi ngủ lúc nào cũng không biết.
Trong giấc mơ, nó mơ thấy một nam nhân tóc dài cùng với gương mặt rất đẹp, mặc một bộ trang phục kỳ lạ…Ở một Hồ Sen rất rộng lớn, đứng cách nó rất xa nhưng đủ để nó nhìn thấy gương mặt đó. Cả hai đang đứng trên cây cầu bằng ngọc cẩm thạch đẹp tuyệt trần, vẫn ánh mắt buồn đó nhìn nó, một gương mặt lạnh giá…
Chợt nam nhân ấy xoay lưng lại và đi. Nó cố gào thét và chạy theo gọi tên nam nhân đó trong giấc mơ:
- An Phong… - Nó cố chạy, nhưng không hiểu sao nó đã chạy nhanh hết sức bình sinh nhưng sao khỏang cách giữa nó và nam nhân ấy vẫn luôn giữ nguyên như thế…
- An Phonggggggggggggg - Kỳ Vy bật dậy, mổ hôi nhễ nhãi. Cố định thần lại, trời đã sáng, từng tia nắng mặt trời đang chiếu thẳng vào căn phòng của nó. Đã 8h sáng, ánh mắt thất thần nhìn thẳng vào bức từơng lạnh giá trước mặt, lòng nghĩ đến giấc mơ kỳ lạ kia.... Sực nhớ đến cái tên lúc nó gọi mớ:
- An Phong ? Sao mình lại gọi cái tên này…? Nhưng…nó quen quá…
Bổng chốc từng dòng ký ức tuông về như một dòng thác không điểm dừng, những dòng ký ức lúc nó vẫn còn là một linh hồn - một vị Thái Tử Phi của Thiên Giới…
Đầu nó bắt đầu cảm thấy đau nhói, rồi đến lòng ngực đau đến nỗi cảm giác cơ thể như muốn tan ra. Nó ngã xuống giừơng nằm quằn quại, hai tay ôm lấy đầu:
- An Phong – nó khẽ gọi- Mình…mình…nhớ ra rồi…Tên con trai hôm qua…chính là…anh ấy…
Trong lòng Kỳ Vy phút chốc cảm thấy giận bản thân vì đã coi An Phong như người xa lạ…
Tại nhà Việt Anh, vì thức dậy muộn nên anh chỉ ăn qua loa điểm tâm rồi nhanh chóng sửa sọan đi học.
Đang định ra mở cổng để chạy xe ra thì chợt có ai đó đang nhấn chuông cửa ở ngòai, Việt Anh vội đi đến mở cửa và hơi bực bội, gặp trễ học mà lại có người nhấn chuông đúng lúc như vậy.
Việt Anh to mắt bất ngờ:
- Gì đây? - Trước mặt anh là Tuyết Ni, hình như khi nhìn thấy Việt Anh thì cô ta có vẻ không vui, có lẽ cô ta đang bắt đầu bực mình…
- Tôi đến đây không được à ? - Tuyết Ni chu mỏ quát
Việt Anh mặc kệ cô ta nói gì, vội bỏ vào trong để lấy xe chạy, Tuyết Ni bực tức trước thái độ đó của Việt Anh:
- Tôi còn chưa tính sổ anh hôm qua…
Nghe xong câu nói, Việt Anh quay phắt sang, nhìn nó với ánh mắt “đằng đằng sát khí”:
- Cô còn nói… - Đi ngay đến, những tửơng sẽ cho cô ta một tát tay
- Sao hả ? Tôi không ngờ anh là loại người như vậy, bạn gái vừa mất đã có ngay bạn gái mới… Tôi nhìn lầm anh rồi…
Việt Anh nhếch môi tức giận, mặc kệ hôm nay đi học trễ, nghĩ luôn một ngày cũng chẳng có chết chốc gì, chủ yếu phải “ xử” xong cô ta.
- Tôi còn chưa nói… Hôm qua cô còn dám nói cô là “ vợ chưa cưới” của tôi là thế nào hả ?
- Sự thật là đúng như vậy mà – Tuyết Ni khẽ cười hòng chọc tức Việt Anh.
Việt Anh tức giận đi thẳng vào nhà, tiến thẳng vào nhà bếp để gặp ông Lâm, lúc này ông Lâm chuẩn bị đi làm nhưng chỉ thấy bà Lâm ở đó, bà đang dọn đồ ăn xuống:
- Mẹ! Ba đâu rồi ? – Việt Anh nhìn mẹ
Bà mẹ ngạc nhiên xoay người lại:
- Con chưa đi học sao ?
- Dạ, con… à mà con có chuyện gắp muốn nói chuyện với ba, đi trễ một chút cũng không sao đâu mẹ…Mà… ba đâu ?
Vừa lúc đó Tuyết Ni cũng đuổi theo Việt Anh vào nhà, xem thử anh ta đang định làm trò gì đây.
- Ba con để quên đồ nên vào phòng lấy đồ rồi – Nhìn thấy Tuyết Ni, bà Lâm to mắt bất ngờ - Tuyết Ni, con đến bao giờ thế ?
Việt Anh giật mình khi nghe mẹ nói, quay sang liếc Tuyết Ni rồi vội đi tìm ông Lâm.
- Dạ - Tuyết Ni chỉ vội gật đầu chào bà Lâm, rồi lại chạy theo Việt Anh.
- Cái con bé này…. – Bà Lâm mỉm cười, “coi bộ Tuyết Ni có vẻ rất thích Việt Anh, nó cứ bám lấy thằng bé”
Nhưng hình như ông Lâm vừa ra khỏi phòng, Việt Anh vội chạy nhanh ra ngòai cổng, lúc này ông Lâm vừa lên chiếc xe ô tô và xe bắt đầu lăng bánh.
Việt Anh chạy đến trước mũi xe, ông Lâm hỏang hồn dừng xe lại, ánh mắt vừa ngạc nhiên mà vừa tức giận nhìn Việt Anh, ông Lâm vội bước ra khỏi xe:
- Con làm sao vậy ? Sao bây giờ còn chưa đến trường ? – Ông Lâm nhíu mày nhìn nó
- Dạ, con sẽ đi ngay.. Chỉ cần ba dành 5 phút để nói chuyện với con
Đúng lúc Tuyết Ni vừa chạy ra, thở hổn hểnh, không ngờ Việt Anh chạy nhanh thật.
- CÁI GÌ ? – Ông Lâm giật mình – Con nói muốn hủy hôn à ?
Tuyết Ni nghe đến to mắt giật mình quay sang nhìn Việt Anh “ Anh ta hủy hôn ư ?”
- Đúng vậy ba, con không muốn lấy người con không yêu. Vã lại Kỳ Vy vẫn bình an vô sự, cô ấy vẫn còn sống… - Việt Anh chưa nói hết câu, thì Ông Lâm chen vào
- KHÔNG ĐƯỢC !– Ông Lâm chợt nhìn thấy Tuyết Ni đang đứng sau lưng Việt Anh, vội hạ giọng – Cho dù Kỳ Vy vẫn không có gì, thì Ba cũng không thể hủy hôn, lời nói của người lớn như đinh đóng cột, không thể nào nói hủy là hủy. Ba nghĩ con nên chấp nhận nó dần dần đi.
Nói rồi ông Lâm lên xe và chạy mất.
Tuyết Ni có lẽ phải rất vui khi mọi thứ không như Việt Anh mong muốn nhưng sao nó không thể nào mỉm cười nỗi, thậm chí cảm thấy vui trong lòng, mà mọi thứ dường như là ngược lại. Khi thấy Việt Anh thất vọng, nó chẳng biết phải làm gì, thay vì Việt Anh sẽ tức giận mà quay sang quát mắn nó, nhưng anh chỉ đứng im lặng, hay vì anh không hề hay biết nó đang đứng sau lưng ?
Nó sực nhớ, lúc nãy Việt Anh nói với ông Lâm rằng cô gái mang tên cái gì Vy gì đó vẫn bình an vô sự, Vậy tức là cô gái hôm qua sao ? Cô ấy là bạn gái Việt Anh ? Vậy ra, nó đã sai khi tát cho anh ta một cái tát tay… Trong lòng nó cảm thấy rất rất hối hận, không tìm hiểu kỷ mà đã hành động lỗ mãng như vậy.
Việt Anh đứng thần người một lát thì chợt quay người lại với Tuyết Ni, nó ngỡ Việt Anh sẽ mắn nó té tát, vậy mà anh không thèm nhìn nó mà đi thẳng vào nhà, chẳng khác nào xem nó như người tàn hình.
Tuyết Ni lại cảm thấy tại nó mà Việt Anh mới ra thế này, nó tự trách mình. Rõ ràng là Việt Anh và người yêu của anh ấy đang hạnh phúc, thì bỗng dưng nó xuất hiện và phá tan sự yên bình đó và nó cảm nhận được rằng Việt Anh rất rất yêu Kỳ Vy…
Nhưng suy cho cùng là Việt Anh hôm nay vì một con nhỏ như nó mà lại phải nghỉ học.
Chương 14
Kỳ Vy đang giúp mẹ canh lửa cho nồi canh, mắt luôn dõi theo nồi canh đang sôi, nhưng tâm trí thì không hề để mắt đến, lòng luôn suy nghĩ đến An Phong.
Mỗi khi nghĩ đến An Phong, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn lại, nó lại một lần nữa trách bản thân, cứ nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, không ngờ rằng nó hòan tòan có thật.
Giờ nó phải làm gì đây? Nó muốn gặp An Phong và giải thích cho chàng hiểu rằng nó không phải cố ý quên chàng, chỉ là nó cứ luôn mơ hồ về “giấc mơ” đó. Nhưng khi thấy An Phong, nó đã biết rằng đó là sự thật và khi hết thời hạn ba tháng, nó sẽ trở lại Thiên Giới và làm tròn nhiệm vụ “ Thái Tử Phi”.
Chẳng hiểu sao nó lại cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu khi nghĩ đến việc An Phong sẽ không bao giờ muốn gặp lại nó nữa, hoặc chàng sẽ lạnh lùng với nó và phải làm sao để cho mẹ của nó biết rằng nó chỉ có ba tháng ở bên bà, nó phải nói làm sao để bà không phải buồn khi nó ra đi ? nó phải làm sao ? Chợt :
- Kỳ Vy - Tiếng bà Hạ khiến nó giật mình quay lại, to mắt nhìn bà với ánh mắt khó hiểu
- Gì vậy mẹ ?
Bà Hạ nhíu mày lắc đầu nhìn nó “Cái con bé này hôm nay làm sao vậy nhĩ ?”, vội chạy đến tắt lửa nồi canh. Kỳ Vy chợt nhớ đến nồi canh, vôi đưa mắt sang nhìn, xém tí nữa là khét rồi “Ôi trời…mình đang làm cái gì thế này…”
Sau khi tắt bếp, bà Hạ quay lại nhìn nó:
- Hôm nay con sao vậy ? Con không khỏe sao ? – Bà vừa nói vừa đặt tay lên má của nó
- Dạ…con… - Nó ấp úng, không biết phải nói gì với mẹ, không lẽ nó lại nói ra câu chuyện về “ giấc mơ” đó cho mẹ của nó nghe, bà ấy sẽ tin sao ?
- Thôi được rồi – Bà Hạ mỉm cười – Mẹ nghĩ con nên đi dạo để tinh thần thỏai mái. Chắc con vừa hết bệnh nên cảm thấy khó chịu… Sao con không gọi cho Việt Anh đến ? – Chưa để Kỳ Vy trả lời, bà vội giục nó ra ngòai hóng mát và bảo nói gọi điện thọai cho Việt Anh đến…
- Mẹ… - Nó nhíu mày, Kỳ Vy vốn định nói với mẹ là Việt Anh bận học buổi tối nên không thể đến, nhưng thôi đành giả vờ gọi cho Việt Anh vậy, nó sẽ đi bộ để dạo xung quang khu phố gần nhà để tâm trạng thỏai mái, còn về An Phong thì nó vẫn không có cách nào tìm được chàng.
Bứơc từng bước ra khỏi cổng mà trong lòng trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì… Bầu trời bây giờ thì tối mịt, xa xa ánh sáng của từng ngọn đèn đừơng đang bắt đầu thấp sáng cả khu phố, nó đang bước từng bước chậm rãi trên đừơng, đừơng phố ở khu phố nó ở mỗi lần vào giờ này thì chỉ lác đác vài chiếc xe qua lại…
Trong lòng thì luôn nghĩ hoang mang đâu đó đến nỗi nó đã đi một đoạn đừơng khá xa nhà mà không hay biết nhưng rồi tất cả suy nghĩ trong tâm trí chợt vụt tắt khi Kỳ Vy chợt nhận ra trước mặt nó, xa xa cách nó chừng ba mươi bước là dáng người quen thuộc của một người con trai mà nó đã gặp lúc trong phòng…
Tuy trời đã tối không thấy rõ, nhưng nó có thể chắc là An Phong. Chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nó vội chạy thật nhanh đến chỗ người con trai đó, đang chạy mà trong long tràn ngập niềm hạnh phúc khó tả…
Nó chạy và chạy, nhưng khi chỉ cách anh vài ba bước, thì chợt khựng lại…
An Phong quay đầu lại nhìn nó, đôi mắt rõ buồn chất chứa sự thất vọng về nó…
Chàng nhíu mày nhìn nó, Kỳ Vy cảm giác tim trong lòng ngực như nghẹn lại, không thể đập tiếp được nữa, ánh mắt đó từ trước đến giờ An Phong chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn nó…
- An Phong… - Nó gọi…
An Phong vẫn không trả lời, chàng vẫn nhìn nó với ánh mắt đó. Khi xuống Hạ Giới, An Phong đã thay đổi ngoại hình để hợp với Hạ Giới nhưng không bao giờ nghĩ rằng Kỳ Vy sẽ không nhận ra, đơn giản nàng đã quên mất An Phong…
- Nàng còn gọi ta làm gì ? - chợt một giọng nói lạnh giá được thốt ra từ chính miệng An Phong, khíên cổ họng nó như nghẹn lại, chàng thật sự không còn tin tửơng nó nữa rồi sao ?
- An Phong, em… em không cố ý không nhận ra anh… Chỉ là…em cứ nghĩ…đó chỉ là… - Kỳ Vy cố gắng giải thích, nhưng có vẻ An Phong không thèm để tâm đến lời nói của Kỳ Vy. Chợt ngắt lời Kỳ Vy.
- Nàng im đi! đủ rồi… Ta không cần nàng phải giả dối nữa… Ta có thể trở về Thiên Giới mà không có nàng…
Kỳ Vy nhíu mày, cảm giác lòng ngực đau như kim châm, không hiểu sao từng lời nói, từng câu, từng chữ thốt ra từ miệng An Phong lại khiến nó đau đớn hơn bao giờ hết…
- KHÔNG ! – Kỳ Vy thốt lên, duy chỉ muốn chàng hãy bỏ đi suy nghĩ đó - Nếu anh trở về Thiên Giới một mình, Thiên Đế sẽ trách tội anh, làm sao em có thể để điều đó xảy ra được chứ ? - Bỗng chốc cảm giác khóe mắt cay cay, không hiểu sao từng hàng lệ cứ tuông ra…
Nhưng An Phong vẫn dửng dưng lạnh lùng trước Kỳ Vy:
- Ta không cần nàng “ thương hại” ta… Ta biết, khi nàng ở Thiên Giới thì lúc nào tâm trí cũng chỉ ở Hạ Giới… Giờ thì nàng hài lòng rồi chứ ? Nàng đã được như ý nguyện rồi… nàng đã được trở về Hạ Giới…
Nói rồi An Phong lạnh lùng bỏ đi, Kỳ Vy không chấp nhận được sự thật, tại sao An Phong lại có thể lạnh lùng với nó như vậy chứ, cũng chẳng hiểu tại sao nó cảm lại cảm thấy tim của mình đau như thế này…
Kỳ Vy vội chạy theo An Phong, nhưng chợt An Phong xoay mặt lại nhìn nó với ánh mắt giận giữ, trong phút chốc, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ An Phong đẩy nó bật ra xa hàng chục mét…
Kỳ Vy té ra mặt đừơng, tay bị cạ xuống mặt đừơng đau đớn, ran rát… Tay Kỳ Vy cứ thế máu lại chảy ra, Kỳ Vy cố ôm tay, đứng dạy. Nhưng chân của nó dừơng như cũng bị thương… Nó cố thét…
- An Phong…xin anh…hãy tin em… - Nhưng An Phong vẫn lặng im…
Từng dòng lệ cứ tuông ra lăng dài trên đôi má của nó, cổ họng nó nghẹn lại không thể thốt nên lời, đau đớn nhìn bóng hình An Phong xa dần. Rõ ràng anh đã cố tình cho nó gặp anh, vậy mà anh lại nhẫn tâm “ phũi tay” như vậy…
- Kỳ Vy - Chợt tiếng nói của một thằng con trai thốt lên, khiến nó giật mình xoay mặt lại… Trước mắt nó, Việt Anh đang vội dựng chiếc mô tô vào lề và chạy nhanh lại hướng nó…
Việt Anh nhìn nó với ánh mắt lo lắng:
- Em làm sao vậy ? - Vội cầm tay Kỳ Vy lên, chợt nhìn thấy Kỳ Vy đang ôm tay còn lại, mà máu đang chảy ra… - Em bị thương rồi… - Việt Anh vội đỡ nó đứng dậy, đôi mắt nó vẫn thất thần nhìn bóng dáng An Phong lạnh lùng bước đi…
- Em…em không sao… - Kỳ Vy khẽ thốt ra, nhưng ánh mắt vô hồn vẫn nhìn về đằng trước
- Ai làm em bị thương vậy ? – Việt Anh lo lắng, trong lòng căm tức tên khốn kiếp nào đó đã làm Kỳ Vy bị thương, nếu không bị quẹt xe thì cũng bị xô xát. Chợt để ý theo hứơng Kỳ Vy nhìn nhưng không thấy ai cả. Vậy ai đã làm Kỳ Vy bị thương ?
Kỳ Vy xoay mặt lại khẽ gượng cười với Việt Anh để trấn an anh, tuy trong mắt vẫn chất chứa sự đau đớn vết thương nơi cánh tay và ở trái tim đang đập hỗn lọan trong long ngực nó.
- Lúc anh đang chuẩn bị từ trừơng về nhà, thì bác gái gọi điện thọai cho anh… Bác nghĩ rằng anh và em đi chung, nên đã gọi cho anh… Khi nghe đến đó, anh vội chạy đến nhà em… Đến đây thì anh nghe tiếng gọi của em… - Việt Anh chỉ biết có tiếng Kỳ Vy gọi, nhưng không nghe rõ Kỳ Vy gọi ai.
Nói rồi Việt Anh vội dìu Kỳ Vỳ đứng dậy…
Quả thật là trên con đừơng ấy, không ai thấy An Phong cả, chỉ mình Kỳ Vy có thể nhìn thấy chàng, đơn giản mà nói chàng không muốn ai nhìn thấy mình cả…
Từ lúc ở khu phố ấy, nơi Kỳ Vy nhìn thấy An Phong trở về, nó ngòai mặt thì tỏ vẻ không có gì, còn vết thương trên tay… nó chỉ giải thích là bị một tên “ quái xế” đâm phải rồi chạy mất, nhưng sâu trong lòng thì đau đớn vô hạn. Biết rằng An Phong sẽ không gặp nó nữa. Chắc có lẽ chàng đã bỏ mặc nó…
Trên tầng thựợng của một tòa nhà cao của thành phố, thấp thoáng dáng một người con trai đang đứng nhìn xuống ngắm nhìn thành phố xinh đẹp lộng lẫy kia. Trên bầu trời, vẫn những ngôi sao và ánh trăng kia vẫn tỏa ra thứ ánh sáng hiền hòa…
An Phong đứng đó nhìn khung cảnh xung quanh chàng, ngắm nhìn những con người dưới kia… Quả thật Hạ Giới là một nơi rất đẹp và chàng đã biết tại sao Kỳ Vy chỉ muốn ở lại nơi này, nhưng có lẽ nơi này không hợp với chàng…
Lòng đăm chiêu suy nghĩ về những gì vừa xảy ra lúc nảy, không phải chàng cố tình làm Kỳ Vy bị thương, chỉ vì đơn giản là chàng không thể làm chủ được sức mạnh của bản thân trong lúc nóng giận. Lòng có chút lo lắng cho Kỳ Vy, không biết cô ấy thế nào…
Nhưng tại sao chàng lại nghĩ đến cô ấy làm gì cơ chứ ? Chẳng phải bên cạnh cô ấy đã có một người con trai luôn chăm sóc, lo lắng cho cô ấy rồi sao ? Người mà cô ấy gọi là… “ Người yêu”…
Nhất thời trong tâm trí rối bời, không thể nghĩ được gì thêm, không biết chàng phải thông cảm hay tức giận với Kỳ Vy…
Chợt một giọng nói trong trẻo của một nữ nhân vang lên và kéo chàng ra khỏi những suy nghĩ rối bời đó…
- Thái Tử… Người đang “ghen” sao ? - Tiếng nói đó khiến An Phong xoay mặt lại, chàng biết ngay đó là Băng Châu, chàng chỉ hơi tức giận, lúc nào nàng ta cũng làm phiền chàng như thế…
- “Ghen”…? – An Phong
Trong phút chốc trước mặt chàng, rất nhiều đom đóm đang tụ họp lại và dần hình thành một dáng vóc của một thiếu nữ, dần dần rõ ra, lại là nữ nhân mặc áo trắng viền đỏ, Đôi mắt to tròn, cùng nụ cười bí hiểm luôn túc trực trên môi…
Nàng ta từ từ đi đến chỗ An Phong…
- Nàng…xuống đây làm gì ? – An Phong nhìn nàng ta với ánh mắt tức giận… - Tại sao nàng không ở Thiên Giới bảo vệ “ Băng Châu” mà lại xuống đây ?
Băng Châu tiến đến gần hơn, giờ đây chỉ cách An Phong không xa, vội đưa mắt nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, rồi khẽ xuýt xoa đánh trống lãng…
- Ta không ngờ ở Hạ Giới cũng đẹp thật….
- Nàng thôi giả vờ đi… - An Phong bực dọc – Sao nàng lại xuống đây ?
- À… - Nói rồi đưa mắt nhìn An Phong trêu ghẹo – Ta chỉ xuống đây thăm Người và Thái Tử Phi một chút không được sao ?
- Gì ? – To mắt nhìn nàng ta với ánh mắt hòai nghi –
Băng Châu nhíu mày trước thái độ đó của An Phong, rõ ràng chàng ta luôn đa nghi về câu nói của nàng ta.
- Sao Thái Tử lúc nào cũng đa nghi như vậy… Thần vốn thực sự muốn thăm Người và Thái Tử Phi… Người đừng nghĩ thần không biết gì… Thần biết… Người còn rất tức giận Thái Tử Phi, vì khi vừa xuống Hạ Giới nàng ta đã “ vô tình” quên mất Người…. Nhưng thần cảm thấy Thái Tử Phi thật đáng thương… vậy mà…
Chưa kịp nói, An Phong chen vào:
- Nàng im đi, ta không muốn nghe… Rõ ràng nàng ấy không hề xem ta là “ chồng”. Vậy mà còn đi chung với một nam nhân khác… - Khi nhắc đến đó, lòng An Phong lại cảm thấy bực bội.
Mặc kệ An Phong nói gì Băng Châu vẫn cố gắng chứng minh Kỳ Vy không phải là con người như vậy:
- Thái Tử Phi vốn là có tính ngây thơ và chưa bao giờ muốn làm người khác bị tổn thương… Thế mà người lại nỡ làm nàng ấy bị thương, vậy mà Người cũng không đến để giúp nàng ấy… Người thật vô tâm… - Nói đến đó, đôi mắt to tròn của nàng ta ngấn lệ, lần đầu tiên có một vị Thần như Băng Châu phải rơi lệ…
Lần cuối cùng An Phong nhìn thấy nàng Băng Châu với đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ, rồi lại hòa vào khỏang không tan biến thành đom đóm đỏ…
Chàng lại một lần nữa ngẫm nghĩ lại bản thân, phải chăng chàng đã sai khi lạnh lùng với Kỳ Vy như vậy ?
- Mình… “ ghen” ư ? – An Phong như có vẻ “ ngây thơ” với từ này, nhưng chính chàng luôn hiểu rõ bản thân hơn bất kì ai.
Chương 15
Tại biệt thự nhà họ Dương…
Tuyết Ni đang cùng ba mẹ ăn cơm chiều, có vẻ như nó đang suy nghĩ gì đó mà từ lúc bắt đầu ăn cơm đến giờ mà chén cơm vẫn y nguyên.
Tay thì cầm đôi đũa chọt chọt vào cái chén tội nghiệp như thể rất căm thù nó, ánh mắt vô hồn nhìn vào chén cơm trắng…
Ông bà Dương ban đầu cũng chẳng quan tâm đến, vì ông bà đang bận bàn chuyện gì đó.
Tuyết Ni nghĩ không hiểu sao cái cảm xúc của nó lúc đó, lúc Việt Anh đòi hủy hôn và lúc mà nó nhìn thấy gương mặt buồn bã của anh ta khi biết được cuộc hôn nhân này không thể hủy bỏ được, cảm giác khó chịu, thật khó chịu và có chút gì đó ghen tị với cô gái kia…
Không thể nào, không thể như thế được, nếu nói như vậy là nó… thích Việt Anh rồi sao? Làm sao lại như thế được, điều đó không thể xảy ra với nó được : “ Không thế được…!” Nó chợt không kiềm được nên lỡ miệng thốt thành lời.
Ông bà Dương đang bàn chuyện thì chợt ngạc nhiên trố mắt nhìn nó…
- Tuyết Ni… ! Con làm sao thế ? – Bà Dương nhíu mày nhìn nó
Nó sực nhớ ra là mình đang ăn cơm cơ mà, chợt nhìn mẹ mỉm cười với ánh mắt to tròn:
- Dạ, không có gì đâu…
- Ăn không ngon sao ? Sao con lại không ăn cơm ? – Bà Dương lo lắng nhìn nó
- Dạ… con…con không đói… - Nói rồi nó vội đặt chén cơm xuống bàn và đứng dậy – Con lên phòng !
Hai ông bà tròn mắt nhìn nó, không hiểu nỗi hôm nay nó lại làm sao nữa. Chợt bà Dương sực nhớ ra chuyện gì đó muốn nói với nó, khi ấy Tuyết Ni vừa đặt chân lên cầu thang:
- Con lên phòng thay đồ đi, mẹ muốn con cùng với mẹ đi đến chỗ này…
Tuyết Ni ngạc nhiên quay lại, cảm giác như có chuyện gì đó không bình thừơng…
- Đi đâu mẹ ?
- Lát nữa mẹ sẽ nói, giờ thì con lên phòng thay đồ đi… - Bà nhìn nó và nở nụ cười hiền hậu.
Tuy không biết bà sẽ đưa nó đi chỗ nào, nhưng nó cũng vui vẻ lên phòng thay đồ, giờ đây tâm trí nó chỉ lẫn quẫn suy nghĩ tìm cách nào hủy hôn ước này. Nó thậm chí cũng không hiểu nỗi bản thân mình, rõ ràng trước khi sang Việt Nam nó đã đồng ý ngay khi nghe nói có một hôn ước với một anh chàng nhà giàu đẹp trai ở Việt Nam, ấy mà hôm nay khi nghe tin anh ta có bạn gái thì chẳng hiểu sao nó lại phải “ buông tay” dễ như thế…
Thay vì sẽ chen vào giành giật lại “ vị hôn phu” của mình, thì nó nghĩ ngay đến cái kết tồi tệ nhất là sẽ bị anh ta ghét bỏ, dù gì nó cũng thấy là Việt Anh thực sự rất yêu thương bạn gái anh ấy, thông qua ánh mắt và hành động của Việt Anh cũng đủ để nó hiểu.
Không lâu sau nó bước xuống nhà với bộ váy xinh xắn với kiểu cách đơn giản. Nó luôn có sở thích mặc váy mỗi khi đi đâu.
Nó và bà Dương ngồi trong chiếc ô tô…
Ánh mắt Tuyết Ni luôn dõi theo những gì đang diễn ra bên ngòai khung kính của xe, một lúc sau nó mới sực nhớ :
- Mẹ định cùng con đi đâu ? - Tuyết Ni
Bà Dương vẫn im lặng một lúc:
- Đến rồi…
Tuyết Ni giật mình xoay sang nhìn mẹ, rồi chợt quay lại nhìn ra cửa kính. Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng áo cưới sang trọng, nhìn xuyên qua cánh cửa kiếng trong suốt, bên trong là hàng chục chiếc váy cưới xinh đẹp lộng lẫy được mặc cho những ma nơ canh đang xếp hàng nối với nhau từ cửa của cửa hàng đến một hàng dài xa tấp.
Tuyết Ni to mắt nhìn mẹ, giờ thì nó hiểu ra tại sao bà cứ ậm ừ không nói rõ là đưa nó đi đâu… thì ra là đến đây chọn áo cưới.
- MẸ…! Vậy là sao… ?
Bà Dương bước ra khỏi xe mà không trả lời nó, đợi đến khi tài xế riêng đi đến mở cửa cho nó ra ngòai…
Bà vội quàng tay nó đi vào cửa hàng, gương mặt điềm tĩnh vẫn nhìn vào căn tiệm mà không trả lời nó. Điều đó khiến nó càng thấy lung túng hơn.
Đi gần đến hai cánh cửa kíếng để vào tiệm thì chợt có hai cô gái mặc đồ nhân viên của cửa hàng vội chạy ra mở cửa hai bên và gật đầu chào bà và nó:
- Chào bà ! Mời bà vào… - Một cô gái đưa tay ra hiệu mời bà vào.
Lẫn trong những bức tựơng mặc áo cưới kia bước ra là cô chủ tiệm, cũng chừng 30. Vội niềm nở đón bà:
- Chào bà Dương, cuối cùng bà cũng đến… Tôi vừa chuẩn bị xong bộ áo mà bà đã đặt theo thiết kế của tôi…
Tuyết Ni tròn mắt nhìn mẹ, bà mỉm cười gật đầu với chủ tiệm, vội đưa mắt sang nhìn nó mỉm cười đầy ẩn ý… Tuyết Ni lại tiếp tục tròn mắt với thái độ của mẹ…
Cô chủ tiệm dẫn bà đi đến cuối cửa hàng:
- Giờ thì con cũng biết mẹ dẫn con đi đâu rồi…
- Chọn áo cưới ư ? – Nó nhíu mày nhìn bà
- Chủ Nhật tuần này sẽ là lễ đính hôn của hai con nên mẹ phải chuẩn bị áo cưới cho con… Đây là thiết kế dành riêng cho con mà chính mẹ đã chọn…
- Chủ Nhật ?- Nó thất thần
Vừa lúc đó bà chợt khựng lại không đi nữa, bà đưa mắt nhìn về trước, Tuýêt Ni cũng vội nhìn theo ánh mắt của bà…
Cạnh cô chủ tiệm là một bức tượng mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy, nó được đính hàng trăm viên pha lê lớn nhỏ từ thân váy đến cuối váy, tạo thành một đừơng uốn lượn tinh xảo và tuyệt đẹp.
Tuyết Ni to mắt trầm trồ, không thể giấu được cảm xúc, nó như bị chiếc áo xinh đẹp kia mê hoặc:
- Đẹp thật…
Bà Dương nhìn thái độ của nó, phần nào khá hài lòng về tay nghề của chủ tiệm…
- Vì là lễ đính hôn nên không cần phải rừơm rà. Khi nào hai con kết hôn, mẹ sẽ chuẩn bị riêng cho con một bộ áo lộng lẫy hơn…
Tuyết Ni lúc này mới trấn tĩnh lại, Chủ Nhật tuần này là lễ đính hôn của nó và Việt Anh, càng nghĩ nó càng cảm thấy mọi việc càng “ nghiêm trọng” thật rồi, nó thật sự không biết phải làm gì nhưng không lẽ nó lại ngồi im mặc cho sự sắp đặt này sao ?
Ánh mắt của nó lóe lên tia khó xử, lúng túng. “Không biết anh ta đã biết tin này chưa?”
Vào lúc này tại nhà Việt Anh, cả nhà đang dùng cơm…
- Sao ? – Việt Anh đang ăn cơm thì chợt dừng đũa lại khi nghe ông Lâm nói về lễ đính hôn của anh và Tuyết Ni vào cuối tuần này - Đính hôn ? Chủ Nhật ?
Ông Lâm cũng không xa lạ gì với thái độ đó của Việt Anh, ông còn đoán trước anh sẽ phản ứng như vậy…
- Đúng vậy. Con không có ý kiến gì chứ ?
- Tất nhiên là có… - Việt Anh vội đáp, nhưng ông Lâm chợt chen vào:
- Ngòai việc con muốn hủy bỏ lễ đính hôn ra, thì con muốn ý kiến thế nào thì tùy con…- Ông nói rồi vội đặt chén cơm xuống bàn nhìn Việt Anh cùng với nụ cười bí hiểm - Từ nay đến ngày lễ đính hôn, ba cấm con không được qua lại với con bé đó nữa… Được chứ con trai ? – Nói rồi ông vội bỏ đi.
Việt Anh ở lại thần người nhìn ông Lâm đi ngày càng xa, tâm trí như rơi vào hố sâu không đáy. Cảm giác như bị những lời nói đó của ông Lâm giam lại không lối ra, thật sự bây giờ chỉ muốn tìm đừơng thoát khỏi nơi đây…
Bà Lâm lúc này mới nhìn Việt Anh thở dài, vội đi đến đặt tay lên vai con trai:
- Tuyết Ni là một cô gái tốt, con phải biết điều đó…
- Không, con không thể bỏ mặc Kỳ Vy như vậy… Mẹ nhẫn tâm để con làm như vậy sao ? – Việt Anh nhíu mày nhìn mẹ.
- Mẹ cũng rất khó xử, Kỳ Vy là một cô gái tốt lai dễ thương, nhưng có lẽ…- Nói rồi bà lại thở dài, rồi lại nói tiếp – Có lẽ… con bé đã không may mắn sinh nhằm vào một gia đình tầm thường… Chắc có lẽ đó là số phận đã định hai con phải như thế…
- Không, không có số phận nào cả… Chỉ là ba mẹ đã sắp đặt cuộc hôn nhân này… - Việt Anh càng lúc càng óan trách ba mẹ sao lại nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm chia rẽ tình yêu của anh và Kỳ Vy, lại một lần nữa căm ghét Tuyết Ni… Nếu cô ta không có trên đời này, thì anh và Kỳ Vy vẫn sống yên vui hạnh phúc..
Lúc này tại cửa hàng áo cưói – nơi Tuyết Ni và bà Dương đang thử áo cưới…
Tuyết Ni vội cầm điện thọai lên gọi cho Việt Anh, mắt thì dõi theo bà Dương. Nó vội đi ra ngòai duy chỉ không muốn mẹ nghe thấy những gì nó nói với Việt Anh..
Việt Anh đang trên phòng đăm chiêu suy nghĩ, tìm mọi cách thoát khỏi cuộc hôn nhân quái đãng này. Đi qua đi lại…và lại đi qua đi lại…
Chợt cái điện thọai đặt trên tủ đầu giừơng reo lên, khiến Việt Anh giật mình, vội đi đến cầm điện thọai lên, nhìn số điện thọai. Việt Anh cười khẩy pha chút chán nãn… “ Lại là cô ta…Gọi đúng lúc thật…”
Vội bắt máy và đưa điện thọai lên tai nghe:
- Việt Anh… tôi… tôi có chuyện quan trọng muốn nói…
- Phải rồi… “ Quan trọng…” Giờ thì cô cũng biết rồi…cô rất vui đúng không ? – Việt Anh như muốn xâu xé người bên kia đầu dây bằng từng câu từng chữ thốt ra…
- Sao… - Tuyết Ni thoáng sững sờ trước những câu nói đó của Việt Anh – Anh…anh biết rồi sao ?
-…. – Anh ta im lặng, chẳng muốn nói nhiều với cô ta làm gì
- Tôi… tôi xin lỗi…
- Đừng có giả vờ nữa, con người như cô thì biết gì là “ xin lỗi”…
- Tôi không cố ý gây ra chuyện này, chỉ tại… Mà thôi đi, Tôi muốn tìm cách hủy bỏ lễ đính hôn vào cuối tuần này…
- Hủy ? – Việt Anh ngạc nhiên trứơc câu nói của Tuyết Ni, thật ra cô ta đang nói cái quái gì thế? Hay là cố tình đùa ghẹo mình ? – Cô biết mình vừa nói gì không vậy ?- Việt Anh cười khẩy
- Tôi biết… Anh không muốn, chỉ vì tôi mà anh phải từ bỏ hạnh phúc của mình đến với một đứa con gái mà anh không yêu như tôi…- Tuyết Ni đang nói, thì chợt Việt Anh đắc ý chen vào:
- Đúng! Không yêu ! mà còn… RẤT GHÉT … -
Tuyết Ni chợt khựng lại, không nói được gì nữa, cổ họng như nghẹn lại khi nghe câu “ Rất Ghét” thốt ra từ chính miệng Việt Anh, cảm giác lòng ngực có luồng khí lạnh chạy khắp và như đóng băng trái tim lại, khiến trái tim nó không thể nào đập tiếp được nữa:
Vội lấy lại bình tĩnh, hít sâu… Và cố nói tiếp:
- Đ…đ.. ú..n.g… - Nó khẽ đáp – Anh…biết vậy là được rồi… - Vội phá lên cười trong điện thọai, để cố trấn tĩnh bản thân. Nó không được yếu đuối như vậy, nếu Việt Anh biết nó có tình cảm với anh, rồi không biết hắn sẽ còn đối xử với nó như thế nào…- Thôi, không nói với anh nữa… hãy chờ “ tin vui” của tôi đi… - Rồi vội cúp máy, bàn tay nó đổ mồ hôi lạnh toát…
- Con nói chuyện với ai thế ? - Chợt tiếng nói của Bà Dương khiến nó giật mình, bà như đã đứng sau lưng nó từ khi nào, Tuyết Ni vội quay lại.
- Dạ.. – Nó ấp úng.. – Con nói chuyện với một đứa bạn bên Thượng Hải về lễ đính hôn cuối tuần này…
- À… ra là vậy – Bà Dương mỉm cười - Thảo nào con lại cười to đến vậy…
- Dạ… - Nó nhìn bà Dương và mỉm nụ cười gượng với bà - Cuối tuần này.. nó sẽ sang Việt Nam dự lễ đính hôn của con…
- Vậy cũng tốt… Con không vào thay thử áo sao ? –
Tuyết Ni gương mặt pha chút buồn nhưng cố tỏ ra vui vẻ :
- Dạ thôi, con nghĩ chắc cũng vừa người con rồi. Không cần phải thử đâu… - Nói rồi nó vội đi ra ngòai xe.
Bà Dương khẽ đưa mắt nhìn Tuyết Ni ra khỏi cửa tiệm rồi vội xoay mặt lại mỉm cười chào chủ tiệm rồi bước ra khỏi tiệm…
Chiếc xe lăng bánh trở về biệt thự họ Dương, trời lúc này đã sập tối. Ánh đèn đừơng vàng bắt đầu được thấp sang cả thành phố, Tuyết Ni đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngòai tấm kính trong suốt, lòng nặng trĩu một nổi buồn.
“cảm này giác thật tệ…”
Rồi chợt không thể kìm nỗi cảm xúc, từng dòng lệ đầu tiên ở cái tuổi 18 của nó chợt tuông ra, nó chưa bao giờ khóc vì cái gì cả. Trên đời này không có gì có thể khiến nó sợ hãi đến phát khóc hay chẳng có câu chuyện tình yêu cảm động nào có thể lây chuyển được con người “ băng đá” như nó.. Ấy mà hôm nay khóe mắt nó lại bắt đầu cay cay và từng dòng lệ cứ tuông ra. Nó cố gắng gạt hết nước mắt, cố gắng không khóc nhưng không hiểu sao, càng kìm nén lại nó càng tuông ra nhiều hơn. Nó cố cắn vào môi thật đau để bắt bản thân không được khóc mà phải vui lên. Đem lại niềm hạnh phúc cho người khác thì đó cũng chính là hạnh phúc của nó…
Bà Dương tâm trạng vẫn còn vui vì chiếc áo cưới ban nảy, bà vẫn không để ý đến Tuyết Ni… Thoáng đưa mắt sang nhìn Tuyết Ni, rồi chợt dừng ánh mắt đó lại. Bà to mắt nhíu mày nhìn Tuyết Ni, trên đôi má của nó ứơt ướt, tự hỏi Tuyết Ni đang khóc sao ?
- Tuyết Ni – Bà Dương gọi nó, khiến nó giật mình quay sang, lấy tay chùi chùi những giọt lệ còn vươn trên má… - Con khóc ư?
Tuyết Ni chớp chớp mắt nhìn mẹ, miệng khẽ nở nụ cười tươi:
- Dạ… tại… con vui quá… nên không kìm nỗi cảm xúc… -
Nói đến đó thì chợt bà Dương vội ngồi lại gần nó, quàng tay ôm nó vào lòng…
Tuyết Ni ngã đầu vào lòng mẹ, mà tâm trạng vẫn lo lắng. Nó lại nghĩ, nếu như nó hủy hôn thì bà sẽ ra sao đây ? Hình như nhìn bà rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, bây giờ nó phải làm sao đây ?
Chương 16
Việt Anh vội mở cửa phòng, nhưng sao không mở được cửa.
“ Mình bị nhốt sao ??” “Không thể như thế được” Việt Anh cố mở cửa, chắc có lẽ cánh cửa kẹt phải cái gì đó. Trong lòng luôn nghĩ không thể như thế được “sao ba mẹ lại nhốt mình được chứ ? Chuyện này làm sao xảy ra được…”
Vừa nghĩ vừa dùng lưng thúc mạnh vào cánh cửa nhưng tất cả đều vô ích, chắc phải có cách gì đó, Việt Anh vội hét lớn:
- MẸ! MẸ ƠI…
Không lâu sau, bà Lâm lên đến trước cửa phòng của Việt Anh:
- Việt Anh à ! Con gọi mẹ à ? – Bà Lâm nói lớn
Nghe tiếng của bà Lâm trước cửa phòng, Việt Anh vội đứng gần cánh cửa và ghé tai vào để nghe rõ hơn :
- Mẹ à ! Cửa của con sao lại không mở được vậy? - Việt Anh nói lớn
Nghe đến đó nét mặt bà Lâm có vẻ lúng túng, đinh ninh chuyện này không được bình thừơng. Ông Lâm thì vừa ra khỏi nhà, hình như có việc gì đó… Ông ấy còn mang theo tấm thiệp mời lễ đính hôn của Việt Anh và Tuyết Ni, ông chỉ dặn bà Lâm ở nhà không cho Việt Anh đi đâu, nhất là đến nhà Kỳ Vy. Không biết vị khách nào mà lại vinh dự được ông Lâm có thể đích thân đi mời như vậy, chuyện này chắc chắn có gì bất ổn..” chẳng lẽ…”
- MẸ À! – Việt Anh hét lớn, cứ nghĩ bà Lâm không nghe
- Mẹ cũng không biết nữa, chắc…nó bị khóa rồi.. - Biết không giấu được Việt Anh, trong lòng bà đã nghĩ ngay đến việc ông Lâm đã khóa cánh cửa này” Chắc chắn là ông ấy…”
- Khóa ? – Nói đến đó Việt Anh to mắt thất thần… - Sao lại như thế ? – Việt Anh hét to - Mẹ mau thả con ra đi… Sao mẹ lại nhốt con như vậy ?
- Mẹ xin lỗi… - Bà Lâm rất khó xử, bà không thể mở khóa cho Việt Anh được, với lại bà không giữ chìa khóa, có lẽ ông Lâm đã giữ chìa khóa - Mẹ không giữ chìa khóa… Chắc có lẽ ba con đã khóa cửa
- Cái gì ? Ba ? Sao ba lại…
…
Trước cổng nhà Kỳ Vy…
Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng vội ngừng trước cổng, một người đàn ông mặc vet đen sang trọng bước ra khỏi xe, đi đến gần cánh cổng và đưa tay lên nhấn chuông…
Không lâu sau cánh cửa cũng mở ra, phía sau cánh cửa là Kỳ Vy, nó to mắt ngạc nhiên nhìn bộ dạng người đàn ông đang đứng trước mặt, lòng thoáng nghĩ ba mẹ có bao giờ quen người người giàu bao giờ đâu ? Kỳ Vy khẽ gật đầu chào người đàn ông, trong lòng luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen, hình như nó đã gặp ở đâu đó, vừa nghĩ đến đó:
- Cô… là… Hạ Kỳ Vy ? – Ông ta vừa nói với Kỳ Vy vừa nhìn nó với ánh mắt xét nét.
- Dạ !? – Nó gật đầu
- À, thật ra cũng không có gì. Tôi chỉ đến đây đưa cô tấm thiệp này, mong cô sẽ đến dự buổi tiệc! – Nói xong ông ta đưa tấm thiệp đang cầm sẳn trên tay chìa ra đưa nó, tấm thiệp màu trắng bạc được trang trí rất tinh xảo với phong cách rất thượng lưu.
- Mời… con sao ? – Nó to mắt khó hiểu, rõ ràng nó có quen biết gì ông ta đâu mà tự dưng lại mời nó dự tiệc như vậy. Nó vội cầm lấy tấm thiệp.
Xong, người đàn ông vội vã lên xe chạy mất. Ông ta thoáng mỉm cười một nụ cười nham hiểm khi vừa rời khỏi nhà của Kỳ Vy.
Kỳ Vy tròn mắt nhìn xe ông ấy vút xa mà không hiểu chuyện gì.. Kỳ Vy vội cầm tấm thiệp lên, thì ra là thiệp mời lễ đính hôn. Lòng luôn nghĩ về người đàn ông lúc nãy, hay là ông ấy là ba của một trong những đứa bạn của nó lúc còn học cấp 3 ? Nhưng nó nhớ rằng mình không có quen thân với bất kỳ người bạn nào . Vội mở tấm thiệp ra, đôi mắt dò xét một hồi cho đến khi đứng tròng lại ở hàng chữ viết tên “ chú rể”…
“ Lâm Việt Anh…”
Kỳ Vy bất giác không nghĩ được gì, không tin vào mắt mình. Đôi tay run run không cằm được tấm thiệp, chợt nó rơi khỏi tay Kỳ Vy. Đầu óc của nó quay cuồng “ Không thể nào… không thể như thế được… làm sao lại là anh ấy… chuyện này là thế nào ?”
Vậy ra, người đàn ông lúc nãy chính là ba của Việt Anh, ông ta đích thân đi đến đưa thiệp cho Kỳ Vy không phải có ý tốt như nhìn từ bên ngòai. Kỳ Vy vội cúi người nhặt lại tấm thiệp, khi nhặt tấm thiệp lên thì chợt từ bên trong rơi ra một mẫu giấy ghi chú nhỏ, nó vội nhặt lên, trong tờ giấy có ghi gì đó…
“ Chắc cô biết tôi là ai rồi chứ ? Đúng vậy, tôi là ba của Việt Anh. Tôi đến để đưa cô thứ này… chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cô hiểu chuyện thì hãy “ buông tha” Việt Anh – con trai tôi, hiểu chứ ? Nó có vợ sắp cưới rồi . À, tôi cũng rất mong cô đến dự lễ”
Kỳ Vy nhíu mày, hòan toàn không thể nào chấp nhận được sự thật bất ngờ này. Vậy ra, cô gái hôm ấy, người mà đã xong đến đẩy nó và Việt Anh ra chính là vợ chưa cưới của anh ấy. Vốn nghĩ cô ta chỉ nhầm lẫn, Kỳ Vy dựa lưng vào từơng, mà đôi mắt thất thần nhìn vào tờ giấy ghi chú. Không còn suy nghĩ được gì nữa, tất cả đã rành rành ra đó rồi, trên tay nó là tấm thiệp đính hôn, buổi tiệc sẽ được tổ chức vào Chủ Nhật tuần này tại biệt thự họ Dương.
Ba của Việt Anh muốn làm bẻ mặt nó bằng cách mời nó đến dự lễ, nó không thể chui rút trong nhà như vậy và nó càng không để ông ta làm quá với nó đâu. Nếu nó không đi, có lẽ họ sẽ khinh thường nó. Đành cắn răng chuẩn bị đến buổi tiệc hôm đó, rồi không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo xảy ra đối với nó đây. Nó cảm giác như mình sắp vào hang cọp vậy...
Kỳ Vy khẽ đóng cửa lại, đi lên phòng với vẻ mặt có chút buồn. Bà Hạ nhìn thấy con gái, cũng không hiểu chuyện gì, chắc có lẽ nó với Việt Anh lại giận nhau, mà bà không hề biết rằng Việt Anh sắp đính hôn với một cô gái khác mà cô gái ấy không phải là Kỳ Vy.
Kỳ Vy lên đến phòng, vội đóng cửa lại. Trên tay vẫn còn cầm chặt tấm thiệp, nó khẽ đặt xuống cái bàn học. Rồi ngồi xuống ghế và úp mặt xuống. Cũng có thể là nó đang khóc…
Đang úp mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng, tại sao nó lại không thể khóc được cơ chứ ? Việt Anh sắp có người con gái khác nhưng tại sao nó lại không thể khóc ? Tại sao không thể rơi được giọt lệ nào dù lòng nó đang nóng như lửa đốt, đau như kim châm.
Cũng không ai trong phòng nó cả, ngọai trừ… ngọai trừ một người…
Tuy ngòai mặt không muốn gặp Kỳ Vy nhưng sâu thẫm trong tâm An Phong vẫn luôn dõi theo nó, vẫn luôn lo lắng cho nó. Không biết chàng làm thế là đúng hay sai. Nhưng tất cả là đều làm theo những gì trái tim mình mách bảo.
Sau lưng nó An Phong đang ngồi đó, ngồi trên giừơng của nó. Ánh mắt khẽ đưa sang nhìn nữ nhân đang gục mặt khóc ở kia, mà lòng đau nhói chẳng khác nào chính mình bị tổn thương…
- Nàng thật ngốc… - An Phong khẽ thốt lên.
Thoáng nghe có tiếng nói sau lưng, Kỳ Vy giật mình ngồi dậy quay đầu lại, trong lòng hòai nghi đó chính là…
- An…An Phong ?... Là anh sao…
Khi nhìn thấy An Phong, nó cứ nghĩ rằng mình bị ảo giác, vội dụi dụi mắt… Thật sự không biết phải nói thế nào, trong lòng cảm thấy có gì đó rất vui, một niềm vui không thể tả khi nhìn thấy chàng, chàng không còn giận nó nữa rồi sao ?
Thấy thái độ đó của Kỳ Vy, An Phong khẽ nhíu mày:
- Là ta thì làm sao ? – Trong câu nói của An Phong có chút giận lẫy, nhưng hàm chứa trong đó là sự quan tâm đối với Kỳ Vy. - Tại sao nàng lại đau khổ vì tên ấy chứ ? Giờ thì nàng thấy rồi đó, hắn đã có người con gái khác ở bên cạnh…
- Anh ấy không phải người như vậy, chắc chắn anh ấy bị ép…
Nghe đến đó, An Phong bắt đầu cảm thấy bực mình, đúng hơn là tức giận, nàng ta quả không hiểu chuyện gì cả, thật ngây ngô. Rõ ràng nàng ta đã có chồng vậy mà đầu óc cứ tơ tửơng đến nam nhân khác, quả thật chẳng coi An Phong ra gì:
- Nàng thôi đi, nàng thật cố chấp… Vốn dĩ đó là số mệnh đã định hắn như thế, nàng có thể thay đổi được số mệnh à ? Rồi có thể sau này hắn sẽ quên mất nàng thôi… Vã lại, nàng có thể ở lại Hạ Giới suốt đời sao ?
- Số mệnh… ? Làm sao lại như thế được… - Kỳ Vy tức giận đứng dậy, quả thật An Phong thật cố chấp - tôi không muốn nói với anh nữa… - Rõ ràng trong lòng khi nghĩ đến chuyện sẽ trở về Thiên Giới thì lại cảm thấy rất nuối tiếc, cảm thấy rất khó chịu. Thật sự không hề muốn trở lại Thiên Giới. Nhưng nếu không trở về, An Phong sẽ ra sao đây ? – Tôi không muốn nói với anh nữa
Nói rồi bật dạy đi thẳng đến mở cửa phòng đi ra. Nhìn Kỳ Vy tỏ thái độ như thế An Phong cảm thấy rất tức giận, không lẽ chỉ vì một tên nam nhân mà nàng ấy lại tỏ thái độ với chàng như thế sao ?
Không chấp nhận được, vội đi đến dang tay ra ngăn Kỳ Vy lại…
Kỳ Vy khựng lại, đưa mắt liết An Phong…
- Anh… anh làm gì vậy?
- Nàng lại muốn tránh mặt ta sao ? – An Phong nhíu mày, đôi mắt long lanh như viên ngọc trai đen ẩn chứa nỗi buồn vô hạng
- Tôi… - Nó ấp úng, vốn không hề có cái ý nghĩ tránh mặt An Phong, chỉ là nó cảm thấy không thể chấp nhận được sự thật khi trở về Thiên Giới.
- Sao nàng lại không nói ? – Rõ ràng nàng ta không thể nói mà, chắc chắn là như vậy rồi, nàng ta muốn tránh mặt chàng, nên mới tỏ thái độ như vậy.
- Không có gì, tôi muốn xuống nhà một chút thôi… - Vội gạt tay An Phong ra, nhưng An Phong một mực không bỏ tay ra…
Nàng ta quả thật hơi cố chấp, giằng co một hồi Kỳ Vy bắt đầu cảm thấy bực mình. Nhưng chợt An Phong đẩy nó ngã ra giừơng…
Kỳ Vy nhíu mày, cố vùng vẫy trong vòng tay cứng như thép nguội của An Phong…
- Bỏ tôi ra, anh làm gì vậy chứ…