The Soda Pop
* NEWNHAT.XTGEM.COM
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu thuyết - Bà xã keo kiệt đến đòi tiền - trang 2

Chương 2.3

Dịch: Tử Linh Lan

Chỉnh dịch: Mon

Đỗ Khang cảm thấy rất lạ. Tại sao y tá lại cho rằng giữa anh và An Ân nhất định là hai loại quan hệ này? Liệu có phải do biểu cảm của anh, hay là anh đã làm gì khiến cho người ta hiểu lầm không?

Anh nghĩ không ra nhưng lại ngại hỏi y tá nên đành chau mày nhìn ngắm cô gái đang hôn mê trên giường. Anh phát hiện ra thì ra Hà An Ân rất đẹp, có điều anh cũng không lấy gì làm lạ. Vì năm ấy khi anh mượn tiền cô, một phần lí do cũng vì cô rất xinh xắn, có vẻ ngoan hiền dễ thương.

Cô bé đàn em dễ thương năm nào dĩ nhiên sẽ không đột nhiên trở thành cô gái xấu xí. Cho nên khi lớn lên cô trở thành mỹ nhân với vẻ đẹp trong sáng, dù cho không trang điểm thì nhìn cũng rất thích.

Anh tỉ mỉ quan sát cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng trẻo nõn nà của cô, không nỡ buông ra phút giây nào. Mãi tới khi có tiếng đóng của do có người vào cắt ngang sự nhìn ngắm của anh.

Ngẩng đầu lên, anh thấy một chàng thanh niên đang đứng ngay cửa. Đó chính là người đã đưa Hà An Ân đi làm sáng nay, lại còn có những cử chỉ rất thân mật với cô.

Cùng lúc đó, Hà An Cần cũng đang quan sát người đàn ông đang ngồi cạnh giường. Trước giờ cậu chưa bao giờ nghe bên cạnh Hà An Ân có người đàn ông nào, chỉ nghe từ Hà An Ân rằng cô có một ông sếp đáng ghét mà thôi. Cho nên người đàn ông này chắc chắn chính là kẻ cứ luôn gây khó dễ cho cô, hại cô tăng ca vô tội vạ, lại còn khiến cô mỗi lần nhắc tới hai chữ đi làm thì sẽ lập tức than vãn về ông sếp đáng ghét ấy!

Hà An Cần từ tốn bước tới, đưa tay phải ra: “Chào anh, cho hỏi anh là?”

Hà An Cần cố ý không nói rõ tên mình, vì cậu nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông này chút thù địch. Cậu đã quá quen với loại thù địch này rồi, nhưng chưa từng thấy ánh mắt ấy từ một cấp trên.

Đáp án đã rõ mồn một, khiến nụ cười trên môi Hà An Cần càng tươi hơn. Có điều kĩ thuật tán gái của cái anh chàng cấp trên này thật chả ra làm sao, cách cưa gái tệ như vậy, có cô nào chịu anh ta mới là lạ!

Đỗ Khang nhẹ nhàng buông tay Hà An Ân ra, sau đó đưa tay ra bắt lấy tay Hà An Cần mà siết thật chặt. “Chào anh, tôi họ Đỗ”. Anh đâu có ngây thơ mà nghĩ rằng đối phương chỉ muốn bắt tay và chào hỏi mình, nếu đơn giản vậy thì đối phương đã không đưa tay phải ra để bắt anh phải buông tay Hà An Ân ra rồi.

“Anh Đỗ, cám ơn anh đã đưa Ân Ân tới bệnh viện. Tôi thấy Ân Ân đã truyền nước biển rồi, chắc sẽ không sao đâu.” Hà An Cần đi đến bên cạnh giường, vén mái tóc trên má Hà An Ân với vẻ yêu thương nhiều lắm.

Ý của cậu ám chỉ là ở đây không còn phận sự của Đỗ Khang nữa, Đỗ Khang có thể về bất cứ lúc nào.

Hàm ý rõ ràng như vậy, Đỗ Khang vừa nghe đã hiểu. Có điều thấy cô gái nằm trên giường chưa tỉnh thì anh vẫn không cam tâm bỏ đi. Nhưng anh lấy cớ gì mà nán lại? Đỗ Khang tìm không ra lí do để ở lại. Anh chẳng phải người thân của cô, cũng chẳng phải bạn trai của cô, dựa vào đâu mà anh muốn đợi cô tỉnh chứ?

Nhìn thấy đối phương đang thẫn thờ mà nắm chặt nắm đấm, nụ cười ẩn sau ánh mắt của Hà An Cần càng thâm, muốn nói thêm vài lời kích thích anh ta, để dạy dỗ cái tên ngu ngốc không biết cách tán gái, làm chị mình phải chịu khổ này, thì Hà An Ân trên giường bệnh bỗng cất tiếng rên “ưm..” rồi từ từ mở mắt ra.

“Ân Ân!” Hà An Cần lấy tay sờ lên trán cô, thấy cô đã hạ sốt, những lo lắng trong lòng cũng dần tan biến.

“A Cần, đau tay quá..” Mới tỉnh lại, Hà An Ân không biết gì nên rên rỉ với em trai.

“Ngoan nào, đang truyền nước biển đấy, lát nữa là hết đau à!” Khi Hà An Ân bị bệnh, cô rất thích làm nũng với người thân trong nhà, cho nên Hà An Cần cũng đã quen với việc này và lên tiếng an ủi đứa con nít to đầu là cô.

Nhận được an ủi rồi, những uất ức trong lòng của Hà An Ân gần như được cởi bỏ. Sau đó cô mới nhận ra là mình không phải đang ở trong phòng mình, mà là một nơi xa lạ.

Mở to con mắt mà nhìn cách bài trí cùng với sự trang hoàng xung quanh đây, một hồi sau cô mới run rẩy hỏi: “A.. A Cần, đây, đây là đâu? Đừng, đừng nói đây là Thánh Tâm – cái bệnh viện giá đắt cắt cổ…”

Lần trước, Phương Du Du bị thương có tí xíu, từng tới cái bệnh viện này nằm một đêm, cho nên Hà An Ân – người đã ở lại bệnh viện trông nom cô đồng nghiệp đêm đó – đã “may mắn” biết được cái bệnh viện này thu viện phí như muốn cắt cổ người ta vậy.

Hà An Cần bật cười, lấy ngón tay chĩa vào trán cô. “Vâng, là Thánh Tâm đấy!” Cậu nói rõ ràng rành mạch, cho cô một câu trả lời thẳng thắn.

Hà An Ân bị đả kích. Ôi, đi tong một phần ba tháng lương của cô rồi… cô cảm thấy như sắp ngất đến nơi. Nhưng ngay sau đó cô lại liếc thấy một bóng người cao lớn, khiến cô trợn tròn mắt như thấy người ngoài hành tinh: “Đỗ Khang sao?”

Từ khi cô mở mắt tỉnh dậy đến giờ, anh vẫn luôn không di chuyển tầm mắt, nhìn cô và tên thanh niên kia thân mật với nhau. Anh không thể phủ nhận là anh rất tức tối, thấy đố kị. Cô nhìn thấy anh như thấy ma lại càng khiến anh tức giận thêm. Tên trẻ tuổi kia thì được cô làm nũng, còn với anh thì lại là ánh mắt kinh ngạc, kì quái.

Thấy một lúc lâu mà Đỗ Khang không trả lời mình, Hà An Ân căng thẳng nuốt nước bọt cái ực. Nhớ lại lúc cô ngất đi, hình như là 5 giờ mấy, còn chưa tới giờ tan ca cô đã rời khỏi công ty, vậy lương hôm ấy của cô liệu có bị trừ đi một phần không?

Cô vẫn chưa kịp thắc mắc thì Đỗ Khang liền bước đến cạnh cô, nhìn xuống cô hỏi: “Cậu ta là gì của cô?”

Cô ngớ người, nhưng miệng thì ngoan ngoãn trả lời: “A Cần là em trai tôi.” Là em trai nhỏ hơn cô đúng 5 tuổi, là cháu trai bảo bối thứ hai của nhà họ Hà.

Mặt Đỗ Khang liền xuất hiện một biểu cảm rất kì lạ, Hà An Ân nhìn sao cũng không hiểu nó là ý gì. Cô hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ nghe được duy nhất một câu “nghỉ ngơi cho khỏe đi” rồi đi mất, hoàn toàn chẳng kịp cho cô cơ hội để hỏi vấn đề cô đang thắc mắc.

“A Cần, em nói xem có phải anh ta rất đáng ghét không?” Hà An Ân tức lắm mà lại không dám chiến đấy một mình nên đành phải kéo Hà An Cần về phe cô, phải đồng ý cách nói của cô.

Nào ngờ Hà An Cần lại cười nham nhở: “Ân ân, Ân thấy như thế nào mới gọi là thích?”

Hà An Ân cau mặt: “Gọi chị là chị, cái gì mà như thế nào mới gọi là thích? Thích là thích chứ sao? Làm gì phân chia ra thế này thế kia.”

“Phải không? Vậy… Ân Ân nè, ghét có phải là một loại thích không?”

“Sao có thể được chứ? Ghét là ghét, sao có thể là một loại thích được?” Hà An Ân trả lời chắc như đinh đóng cột, bởi vì cô ghét Đỗ Khang đến thế thì làm sao mà thích anh ta được cơ chứ?

“Ân Ân, chị nghĩ như vậy thật sao?” Hà An Cần vừa cười vừa hỏi chị gái mình, trong lòng có chút thông cảm cho tên đàn ông họ Đỗ ấy, xem ra con đường tình yêu của anh ta còn nhiều chông gai lắm đây!

Chương 3

Dịch: Mon

Hà An Ân hạ sốt nhưng lại bị ép ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày. Thấy giải thưởng chuyên cần chắp cánh bay xa, cô than vắn thở dài một trận rồi trở về với phòng làm việc đã xa cách 2 ngày nay.

Vừa tới nơi, đương nhiên là một hồi chị chị em em hàn huyên tâm sự, hỏi thăm từ đầu đến chân, rồi nhận được một đống đồ ăn dinh dưỡng, cảm nhận được tình cảm các chị em dành cho cô. Hà An Ân còn chưa kịp giở xem các tài liệu trên bàn thì điện thoại vang lên.

Cô nhanh chóng nhấc điện thoại lên, sau khi nhẹ nhàng nói “xin chào” thì suýt nữa là giật mình làm rơi điện thoại xuống đất. Người gọi cuộc điện thoại này chính là Đỗ Khang, làm tim cô cứ đập thình thịch. Cô sợ Đỗ Khang thấy cô khỏe lại thì sẽ giao cho cô một đống công việc, bắt cô tiếp tục sống những ngày tháng đáng sợ kia nữa.

“Cô đang nghe tôi nói đấy chứ?” Đỗ Khang đợi một lát mà không nghe cô trả lời thì hỏi lại lần nữa.

“Hả? Có, tôi đang nghe đây.” Hà An Ân chột dạ trả lời, thực ra thì tâm hồn cô đang treo ngược cành cây, hoàn toàn không nghe thấy Đỗ Khang đang nói gì.

Đỗ Khang im lặng một lúc rồi nói: “Hà An Ân, vào phòng làm việc của tôi ngay.” Nói xong là cúp máy luôn.

Hà An Ân uể oải gác điện thoại, Phương Du Du ở bên cạnh thấy thế thì thò đầu qua, tò mò hỏi: “An Ân, sao vậy, ai gọi đó?”

Hà An Ân khẽ thở dài. “Đỗ Khang bảo tôi đến phòng làm việc của anh ta ngay.” Câu này đã trả lời hết mấy câu hỏi của Phương Du Du.

Phương Du Du ngẩn ra, sau đó vẫy tay với Hà An Ân: “An Ân, cầu Chúa sẽ luôn ở bên cô.”

Hà An Ân làm ra vẻ khổ không nói nổi, sau đó ‘hiên ngang đi’ về phía phòng làm việc riêng kia. Vừa đến cửa đã nghe Đỗ Khang ra lệnh: “Vào đi, đóng cửa lại.”

Hà An Ân từ từ đóng cửa lại, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc rộng lớn.

Đỗ Khang bỏ tài liệu trên tay xuống, mắt nhìn vào gương mặt đã hồng hào trở lại của cô.

“Giám đốc Đỗ, xin hỏi anh gọi tôi vào có chuyện gì không?” Hà An Ân như ngồi trên đống lửa, bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chặp như vậy, cô bỗng thấy hoảng hốt.

Nói thật thì cô cũng không biết tại sao mỗi khi đối mặt với Đỗ Khang thì cô lại có cảm giác như chuột thấy mèo. Cô tự hỏi thì trừ cái lần đòi anh ta trả nợ trước mặt mọi người ra, cô chưa làm gì khiến anh ta phật lòng cả.

Mặt cô hiện lên vẻ khẩn trương làm Đỗ Khang không khỏi nhíu mày.

Thật ra thì trong hai ngày cô xin nghỉ bệnh, anh không chỉ một lần tự hỏi lại mình, hôm ấy trong bệnh viện, anh năm lần bảy lượt có biểu hiện khác thường là vì sao, rồi tại sao anh lại để bụng đến cậu thanh niên bị anh hiểu lầm là bạn trai cô?

Thật ra câu trả lời đã rất rõ ràng, anh không cần mất nhiều thời gian để nghĩ thông suốt. Chỉ có một nguyên nhân khiến anh quan tâm đến Hà An Ân như thế, chính là anh đã thích cô. Thế nhưng đến giờ anh vẫn không hiểu nổi tại sao mình lại đi thích mẫu con gái yêu tiền lại không cầu tiến như Hà An Ân.

Nếu nói cô đẹp thì anh cũng đã gặp nhiều người đẹp hơn cô, cùng lắm chỉ có thể nói cô xinh xắn dễ thương mà thôi. Nói cô thông minh thì xung quanh anh có hàng đống người còn thông minh hơn, cô chỉ có thể được coi là giỏi hơn người bình thường một chút. Điểm hơn người của cô, e là chỉ có cái tính yêu tiền như mạng mà thôi.

Cô gái này có điểm nào để thu hút anh chứ? Khi nào thì ánh mắt và sở thích của anh lại trở nên thấp kém đến thế? Nhưng cho dù không hiểu, cho dù còn mơ màng nhưng thích là thích, anh chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh.

Có điều đối với Hà An Ân mà nói, anh thật sự đáng sợ đến thế sao? Anh tự hỏi tuy thời gian qua anh không vui vẻ ôn hòa cho lắm, nhưng cũng chưa đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi và căng thẳng mới đúng chứ? Câu trả lời duy nhất chính là cách thức anh muốn cô danh chính ngôn thuận ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc đã làm cô hoảng sợ.

Nhưng anh không hề hối hận, vì hôm qua đề nghị thăng chức cho cô đã được duyệt, tin tức này sẽ được công bố vào tuần sau, đồng nghiệp trong công ty cũng không thể nói tới nói lui, mục đích của anh đã đạt được.

“Hà An Ân, bắt đầu từ tuần sau, cô sẽ tiếp nhận công việc của phó giám đốc Trần.” Đỗ Khang từ tốn nói, không mất lý trí đến độ trước khi cô chưa thả lỏng cảnh giác với anh thì đã nói trăng nói hoa.

“Hả?” Hà An Ân có vẻ như không tư duy kịp những gì anh nói.

Đỗ Khang có vẻ bất lực khi nhìn vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của cô. Anh phát hiện khi đối mặt với anh, hình như Hà An Ân rất hay thất thần. “Những gì tôi nói khó hiểu lắm sao chứ? Cấp trên đã quyết định cho cô tiếp nhận chức vụ của phó giám đốc Trân, thông báo sẽ được công bố vào tuần sau.”

Lúc này Hà An Ân mới từ trong mộng tỉnh lại, tròn xoe mắt không dám tin: “Sao, sao lại thế được? Có khối người giàu kinh nghiệm hơn tôi, sao lại chọn tôi vào vị trí phó giám đốc?”

“Là do tôi tiến cử với cấp trên đấy. Hà An Ân, rõ ràng cô có thể làm được 10 điểm, sao lại chỉ làm đến 7 điểm là thôi?” Nếu anh đã không giải thích được, vậy thì hãy bắt cô trả lời là xong.

“Cái gì mà 10 điểm và 7 điểm? Giám đốc Đỗ, anh nói gì tôi nghe không hiểu?” Hà An Ân tròn mắt, dùng ánh mắt vô tội nhìn anh.

“Cô hiểu tôi đang nói gì mà, đừng có giả ngu với tôi. Cô tưởng là thời gian qua tôi giao cho cô một đống công việc như thế là do rảnh quá không có gì làm sao?”

Mắt Hà An Ân lại trợn tròn hơn, giống như đang hỏi anh: không phải anh rảnh quá không có gì làm nên cố tình gây sự với tôi sao?

Đỗ Khang thấy thế thì vừa giận vừa tức cười. Gần đây anh đâu có rảnh rỗi tới mức đi gây sự với cô: “Hà An Ân, đừng có giả nai với tôi.”

Thấy anh cứ khăng khăng muốn có được câu trả lời, Hà An Ân nửa xấu hổ, nửa ngượng ngập nói: “Bởi vì tôi không muốn thăng chức, chỉ muốn làm một kế toán bình thường, như thế mới được về đúng giờ, không phải tăng ca.”

“Đây chính là lý do của cô sao?”

Lần này, Hà An Ân im lặng khá lâu so với lần trước. Một lúc sau cô mới lí nhí nói: “Sau khi tan ca, có thể tới chợ đêm bày hàng bán kiếm tiền.” Cô vẫn luôn cố gắng giấu diếm chuyện này, bởi vì công ty quy định nhân viên không được làm thêm gì khác.

Nghe thấy đáp án này, hình như Đỗ Khang không hề thấy ngạc nhiên, hình như là đã biết trước vậy. Có điều khi nghe cô nói tới chuyện làm thêm thì trong ánh mắt sâu thẳm kia bỗng lóe lên vẻ gì đó.

“Cô biết quy định của công ty chứ?” Đỗ Khang chậm rãi nhắc nhở.

Hà An Ân cứng người, đang đoán xem có khi nào Đỗ Khang sẽ đi tố cáo hay không.

“Tôi sẽ không đi tố cáo.” Anh thản nhiên nói: “Có điều cô cho rằng chuyện cô bán hàng ở chợ đêm sẽ không bị ai thấy sao?”

Đương nhiên Hà An Ân cũng biết không thể chắc chắn là sẽ không có ai nhìn thấy. Cho nên mỗi khi bán hàng, cô đều hết sức cảnh giác, cứ nhìn trước nhìn sau, vừa thấy ai đó giống người trong công ty thì sẽ trốn trốn nấp nấp, không giả vờ như đang trông hàng giùm chủ thì chạy sang bên cạnh làm như đang lựa hàng. Lần nào cũng rất mệt, nhưng bảo cô bỏ qua cơ hội kiếm tiền, nhìn tiền chạy qua trước mặt mình thì tim cô lại đau như bị dao cắt.

Thấy vẻ giằng xé của cô, Đỗ Khang biết mình đã có cơ hội khiến cô phải rơi vào cái bẫy mà anh giăng. “Tôi có một cách có thể giúp cô kiếm được tiền, lại không cần trốn tránh, sợ bị người ta bắt gặp.”

Chương 3.2

Chuyển ngữ: Pingpong2411

Chỉnh sửa: Mon

“Tôi có một cách có thể giúp cô kiếm được tiền, lại không cần trốn tránh, sợ bị người ta bắt gặp.”

Nghe vậy, đôi mắt Hà An Ân như toả sáng nhìn Đỗ Khang. “Giám đốc Đỗ, xin hỏi là cách gì vậy?” Có việc cần nhờ người, cho nên lời lẽ cùng giọng điệu của cô mềm mại hơn so với thường ngày, cũng ngọt ngào hơn.

Đôi mắt đen của Đỗ Khang nhìn vào đôi mắt long lanh của cô. “Gần đây tôi muốn tìm một người giúp việc giúp tôi quét dọn nhà cửa. Mỗi tháng cô bán hàng được bao nhiêu tiền, tôi sẽ dựa theo số tiền đó mà trả cô. Như vậy cô không phải đi mở sạp, cũng không sợ người khác thấy cô làm thêm”. Anh chậm rãi nói ra cách của anh.

Nhưng cách này lọt vào tai Hà An Ân, nghe thế nào cũng thấy kỳ cục. “Giám đốc Đỗ, sao anh không tìm một người giúp việc chuyên nghiệp thay anh lau dọn nhà cửa?” Người bình thường sẽ tìm một người chuyên giúp việc để lau dọn, chứ không nhờ một người là cấp dưới kiêm đồng nghiệp đi lau dọn nhà mình, huống chi bọn họ là hai người chẳng thân quen gì. Giải pháp này anh đưa ra thật chẳng hợp lý chút nào.

Hà An Ân yêu tiền, nhưng không ngu xuẩn đến mức chỉ biết cắm đầu vào tiền, ngay cả an nguy bản thân cũng mặc kệ.

“Tôi chỉ cho cô một sự lựa chọn mà thôi. Cô có thể chọn giúp việc, cũng có thể chọn tiếp tục đi bán hàng trong chợ đêm. Nhưng nếu bị người ta phát hiện, hẳn là cô biết sẽ có kết cục gì.” Đỗ Khang cũng không giận, tiếp tục dùng giọng điệu bình thản nói chuyện.

Kết cục gì ư? Đương nhiên là bị công ty đuổi việc, phải rời khỏi công ty. Đây cũng là điều Hà An Ân vẫn lo lắng, bởi cô không nỡ rời khỏi công ty này.

 

“Tôi sống một mình, yêu cầu cũng chỉ là một tuần đến nhà tôi dọn dẹp ba ngày, một trong số đó phải rơi vào hai ngày nghỉ cuối tuần”

Điều kiện Đõ Khang nói thật hấp dẫn, nhưng Hà An Ân vẫn cảm thấy không ổn. “Nếu… ý tôi là nếu tôi qua nhà anh dọn dẹp bị người khác phát hiện thì sao? Chẳng phải lúc đó cũng giống như bị người ta phát hiện bán hàng trong chợ đêm, cũng bị công ty đuổi việc?”

“Đã cho cô lựa chọn, thì tất nhiên tôi cũng biết thay cô giải thích thế nào.” Đỗ Khang dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn làm việc một chút, dùng tốc độ không nhanh không chậm hỏi: “Cho nên lựa chọn của cô là gì?”

Đối mặt với cám dỗ như vậy, cô cảm thấy thật khó lựa chọn. Một mặt, ngoại trừ việc phải gặp Đỗ Khang ở ngoài giờ làm việc ra thì một tuần chỉ phải quét dọn 3 ngày mà thôi, nhà có một người ở thì chắc cũng không quá lộn xộn. Mặt khác, tuy bày hàng bán rất vui, lại có thể kiếm tiền nhưng phải đối mặt với nguy hiểm là bị người ta nhìn thấy rồi bị công ty sa thải. Hai lựa chọn này đều có chỗ ưu và chỗ nhược.

“Có thể cho tôi thời gian về ngẫm kĩ lại được không?” Suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không thể đưa ra quyết định, Hà An Ân ấp úng lên tiếng.

“Vì nhà tôi đã lâu không được quét dọn, nếu cô không muốn, hôm nay tôi định nhờ người ta tìm giúp tôi một giúp việc đáng tin cậy, cô cũng có thể tiếp tục đi bán hàng ở chợ đêm.” Làm sao Đỗ Khang có thể cho cô thời gian nghĩ tới các biện pháp khác chứ, cho nên anh cố ý không cho cô thời gian suy nghĩ, bắt cô phải lựa chọn ngay bây giờ.

Khi người ta bị buộc phải chọn lựa, hơn nữa trong một tình huống gấp gáp, nhiều khi vì quá bối rối sẽ không nghĩ ngợi gì mà chọn phương án có vẻ là đúng đắn nhất. Hà An Ân cũng không ngoại lệ.

Cho nên cô đã lựa chọn một quyết định khiến cô hối hận về sau. “Tôi, tôi đồng ý đến nhà anh dọn dẹp.” Cho dù bị phát hiện, anh đã nói sẽ thay cô giải thích. Dù chưa biết giải thích kiểu gì, nhưng cô tin rằng, chỉ cần Đỗ Khang nói, những người khác sẽ tin tưởng không điều kiện.

“Cô chắc chắn? Không đổi ý?” Nghe câu trả lời của cô, khoé môi của Đỗ Khang khẽ nhếch lên, gần như không thể nhìn ra độ cong.

Chỉ cần Hà An Ân nhìn kĩ ánh mắt anh một chút, sẽ phát hiện người đàn ông luôn lạnh lùng thản nhiên không biểu cảm gì, giờ đôi mắt lại mỉm cười, còn có một chút ôn hòa khó phát hiện.

Anh vừa hỏi, Hà An Ân đã biết quyết định quả thực quá nhanh, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng nói gì, Đỗ Khang đã mở miệng nói trước: “Nếu không đổi ý, thì bây giờ tôi muốn làm một hợp đồng.”

“Vì sao còn phải làm hợp đồng?” Cô cảm thấy uy tín của mình bị nghi ngờ.

“Đây chỉ là hình thức mà thôi, cho cả tôi và cô một sự đảm bảo. Chẳng lẽ cô không sợ lau dọn nhà cửa cho tôi xong tôi không trả tiền cô?” Cố ý mà vô tình, anh ám chỉ chính mình lúc trước.

Đúng, hai trăm tệ kia! Nghe thế Hà An Ân cảm thấy hợp đồng này nhất định phải kí.

Cô sẽ không ngốc đến mức để anh thiếu nợ mình một lần nữa đâu, cô đắc chí nghĩ, lại không nghĩ rằng bản thân mình chưa xem kĩ các điều khoản trong hợp đồng sẽ mang đến cho cô nhiều hậu quả nghiêm trọng.

————————————-

Ngày thứ bảy, một ngày rất đẹp trời, Hà An Ân mặc bộ đồ thể thao thoải mái, dựa theo địa chỉ Đỗ Khang viết cho cô, đi tới một khu chung cư cao cấp. Không phải nói, Hà An Ân nằm mơ cũng không dám nghĩ tới giá cả.

Đúng là người có tiền, cô thở dài mà nghĩ. Có điều chung cư cao cấp đúng là chung cư cao cấp, ngay cả bảo vệ cũng làm tốt hơn so với chung cư bình thường. Người hay xe ra vào đều phải đăng ký một dãy số chứng nhận, hỏi rõ ràng một tràng đi đâu, tầng nào, đơn vị nào, vân vân. Khai xong xuôi bảo vệ mới cho qua.

Nhìn thấy cậu nhóc đưa hàng phía trước bị tra hỏi một hồi, Hà An Ân tự động lấy chứng minh thư trong túi ra, chuẩn bị tâm lý bị thẩm vấn một phen.

“Cô à, cô muốn đi đâu?” Nhân viên bảo vệ cao lớn oai phong lịch sự hỏi.

Hà An Ân lập tức lấy địa chỉ đưa cho anh ta. “Tôi muốn đến chỗ này, tìm anh Đỗ.”

“Xin hỏi cô là cô Hà An Ân phải không?” Bảo vệ hỏi, thấy cô gật đầu lại nói: “Cô Hà, anh Đỗ đã thông báo cho chúng tôi, cho nên cô có thể trực tiếp đi vào, không cần đăng ký. Mặt khác, đây là thẻ chứng nhận hộ gia đình ở trong này, mong cô giữ lại. Về sau khi ra vào chỉ cần xuất trình thẻ này là được.”

Cầm cái thẻ được thiết kế khéo léo và thẩm mĩ trong tay, không biết sao Hà An Ân lại có cảm giác như mình cũng đã trở thành một người cư trú trong khu nhà cao cấp này. Tuy cô chỉ là người giúp việc, tới quét dọn nhà cửa cho Đỗ Khang mà thôi.

Cô băng qua một dãy nhà, mỗi dãy không quá nhiều tầng, chỉ có 5 tầng mà thôi, nhưng lại chiếm diện tích vô cùng lớn, hơn nữa ở giữa mỗi dãy nhà đều có một công viên nhỏ, đảm bảo nhà đối diện sẽ không nhìn thấy trong nhà mình. Thiết kế coi trọng riêng tư cá nhân như vậy cũng chính là ưu điểm của chung cư này.

Dùng thẻ quẹt qua máy quét ở ngoài cửa lớn, cửa kính tự động mở ra. Tuy rằng nhà họ Hà cũng coi như có chút tiền của, nhưng không đốt tiền như Đỗ Khang, tất cả đều đơn giản không xa hoa. Cho nên Hà An Ân – một người rất đỗi bình thường – đã mang một tâm trạng kính sợ mà bước vào đại sảnh được bày biện lộng lẫy kia.

Đi vào thang máy, nhìn thấy đại sảnh dưới lầu đã đẹp như vậy, cô không nén được nên bắt đầu mong đợi nhà Đỗ Khang rốt cuộc đẹp đến mức nào, trang hoàng sẽ khí phái ra sao.

Chương 3.3

Dịch: Mon

Đi vào thang máy, nhìn thấy đại sảnh dưới lầu đã đẹp như vậy, cô không nén được nên bắt đầu mong đợi nhà Đỗ Khang rốt cuộc đẹp đến mức nào, trang hoàng sẽ khí phái ra sao.

Bởi vì một tầng chỉ có một hộ, cho nên Hà An Ân vừa ra khỏi thang máy là dễ dàng nhìn thấy cửa nhà anh. Có điều còn chưa tới gần mà cô đã ngửi thấy một mùi hôi thối.

Cô sửng sốt, có vẻ không dám tin, lẽ ra vệ sinh ở nơi này phải được làm rất sạch sẽ mới đúng chứ, sao có thể có mùi hôi thối như thế. Song, khi cô từng bước từng bước tới gần cánh cửa kia, mùi hôi cũng càng ngày càng nồng nặc, cô gần như chắc chắn mùi hôi ấy phát ra từ trong phòng.

Một ý tưởng không hay lóe lên trong đầu cô, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm, vươn ngón tay trỏ đang run run ra, nhấn vào cái chuông cửa màu trắng rất đơn giản kia.

King koong… Tiếng chuông cửa vang lên. Không lâu sau, cánh cửa chắc chắn kia được người trong nhà mở ra. Khi nó mở ra, mùi hôi thối nồng nặc cũng theo đó mà ùa vào người cô.

Hà An Ân lật đật lùi lại mười mấy bước, lưng dựa sát vào cửa thang máy lạnh tanh, gần như muốn bỏ chạy thục mạng. Trước khi lùi lại, cô liếc mắt thấy được khung cảnh sau cánh cửa kia khủng khiếp đến thế nào. Ai có thể nói cho cô biết sao chỗ ở của một người lại có thể lộn xộn tới mức không giống người ở mà giống kho hàng hơn vậy?

“Cô đứng xa vậy làm cái gì?” Thấy bộ dạng như gặp phải ma của cô, chân mày Đỗ Khang không khỏi cau lại.

“Anh, anh…” Ngón tay trắng nõn thon dài run run chỉ vào anh: “Sao nhà của anh lại bừa bộn như thế?” Chỉ liếc một cái, cô đã thấy đồ đạc để lung tung, hoàn toàn không thấy được cái sô pha lẽ ra nên đặt giữa phòng khách. “Chẳng phải anh nói có mình anh ở thôi sao?”

Thấy cảnh ấy, cô hoàn toàn không có sức mà quét dọn. Cô sống tới bây giờ cũng chưa thấy nhà ai bừa bộn đến thế, thật là đáng sợ, thật sự quá đáng sợ mà.

Đỗ Khang nghe cô nói thế thì mặt chợt nóng bừng lên.

Đúng vậy, anh thừa nhận anh không có khiếu dọn dẹp nhà cửa. Một căn nhà ngăn nắp cũng có thể bị anh biến thành ổ chó. Đây chính là nguyên nhân bạn bè không muốn đến nhà anh khi anh còn ở nước ngoài, vì đến là phải dọn đẹp giúp anh.

Đừng hỏi sao anh không tìm người chuyên quét dọn tới giúp anh thu dọn cái nhà bừa bãi này. Thực tế thì anh cũng có tìm rồi, hơn nữa nhờ người ta cách một ngày đến làm một lần. Nhưng không biết tại sao trong vòng một ngày ngắn ngủi, anh luôn có thể biến căn phòng gọn gàng sạch sẽ này trở thành ổ chó. Chính vì thế, người quét dọn chuyên nghiệp mà anh thuê đều không chịu làm lâu dài.

Lần này về nước, anh cứ bận rộn mãi, bắt mình phải thích nghi với hoàn cảnh mới trong thời gian ngắn nhất nên chuyện tìm người giúp việc bị tạm gác lại. Cho nên anh về hơn ba tuần rồi mà nhà cửa vẫn chưa được dọn dẹp.

Đúng lúc anh định tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Hà An Ân, cho nên đưa ra điều kiện dọn dẹp nhà cửa giúp anh. Nhưng nhìn vẻ mặt của cô, anh bắt đầu nghi ngờ phải chăng anh nên tìm người chuyên nghiệp đến dọn qua một lần rồi hãy bảo cô tới?

Nhưng vừa nghĩ thế, anh lại nghĩ cuối cùng ngày nào đó cũng cô sẽ biết khuyết điểm của mình, khi đó cô sẽ phải chịu đả kích lớn hơn nữa thì chi bằng bây giờ cứ để cho cô biết anh là người thế nào.

“Tôi, tôi cảm thấy…” Chỉ một cái liếc mắt ngắn ngủi nhưng đã làm cho dũng khí của cô bay đâu mất tiêu, Hà An Ân cảm thấy mình không có bản lĩnh dọn dẹp để nhà của anh trở nên gọn gàng sạch sẽ. “Tôi cảm thấy… tôi không đủ năng lực, cho nên có thể, có thể…”

“Không được.” Đỗ Khang lập tức cắt bỏ đường rút lui của cô: “Cô quên là chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?”

Hợp đồng? Hà An Ân cực kỳ hối hận, tự nhiên đi ký hợp đồng với anh ta làm quái gì trời, bây giờ làm hại mình muốn trốn cũng không trốn được. Cô nhìn kẻ đầu sỏ kia bằng vẻ mặt đưa đám.

“Mau vào đi!” Anh lách người qua để nhường đường cho cô bước vào thế giới của sự bừa bộn.

Phải chăng đây chính là: kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay?

Hà An Ân vừa nghĩ đến cái mùi đáng sợ kia thì mặt lập tức tái mét, vội vã lục túi xách và móc ra một cái khẩu trang mang vào. Nghĩ ngợi một chút, cảm thấy một cái còn chưa đủ, cô lại lấy từ trong túi xách ta cái khăn vốn định để trùm lên đầu, không cho bụi bẩn dính vào tóc và bịt lên mặt, lúc ấy mới lê chân bước về phía anh.

“Cô có cần làm tới nước này không?” Thấy cô vũ trang hạng nặng, Đỗ Khang có chút bất lực, hỏi.

“Mũi anh có vấn đề sao? Sao có thể nhẫn nhịn mà sống trong môi trường này được chứ?” Không biết sao vẻ lôi thôi này của anh đã làm cho sự kính sợ của Hà An Ân đối với anh bỗng biến mất tăm, thậm chí dám quát nạt anh: “Rốt cuộc nhà anh không được dọn dẹp trong bao lâu rồi?”

Đỗ Khang biết mình đuối lý nên vuốt vuốt mũi. Anh biết tình trạng này. Bạn bè anh gọi tình trạng này giống như bước vào cửa hàng cá khô, lâu ngày sẽ không thấy nặng mùi. Anh đã sớm quen với mùi hôi này nên đương nhiên không thấy có vấn đề gì cả. Hơn nữa mỗi khi anh ra ngoài đều mang vẻ sạch sẽ tươm tất, chưa từng có ai nói anh lôi thôi lếch thếch nên anh cũng coi như chẳng có vấn đề gì.

“Tôi chưa từng tìm người tới quét dọn.” Anh trả lời với vẻ chột dạ.

Nói như thế nghĩa là Đỗ Khang trở về bao lâu thì nhà anh đã lộn xộn bấy lâu. Thế mà anh, chủ của căn nhà lộng lẫy xa hoa này lại có thể chịu được hoàn cảnh như thế, đúng là… không thể tin nổi.

Hà An Ân rất muốn hít sâu một hơi, nhưng lại sợ hít phải mùi hôi thối nên chỉ có thể khẽ thở ra một cái, rồi dùng ngón trỏ chỉ vào cái máy lạnh đang làm việc. “Anh tắt máy lạnh trước đi đã, rồi mở hết các cửa sổ ra.” Cô sợ nếu mình làm việc trong môi trường này, còn chưa quét dọn xong đã bị mùi hôi này làm ngất xỉu.

Đỗ Khang ngoan ngoãn bước tới tắt máy lạnh, đang định mở cửa sổ ra thì bên tai lại vang lên câu hỏi của cô: “Đỗ Khang, anh để dụng cụ quét dọn ở chỗ nào, tôi tìm không thấy.”

Anh mở cửa sổ ra rồi quay người lại, nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội, rồi hỏi ngu: “Dụng cụ quét dọn gì chứ?”

“Chổi, cây lau nhà, bình xịt…” Cô lập tức liệt kê ra một loạt mười mấy thứ lát nữa mình sẽ dùng. Chỉ thấy mỗi lần cô nói, Đỗ Khang liền lắc đầu một cái.

“Tại sao anh không nói trước với tôi, để tôi mua đến?” Hà An Ân gần như là rít lên, cô điên máu lắm rồi. Ai mà tưởng tượng được một người có bề ngoài tươm tất thế này mà lại không có kiến thức về cuộc sống tới mức ấy.

Thật ra cũng không thể trách Đỗ Khang, bình thường anh đều có người giúp việc chuyên nghiệp làm hết cho anh, anh không cần phải để ý tới cái gì là chổi, cái gì là bình xịt vệ sinh…

“Anh…” Không nhịn được phải hít sâu vài hơi, nhưng cái mùi hôi nồng nặc kia lại làm cô điên tiết. Cô xông tới trước mặt anh, chìa bàn tay xinh xinh ra. “Đưa tiền đây, tôi phải đi mua đồ.” Mua mấy dụng cụ dọn vệ sinh chết tiệt kia về đây.

Đỗ Khang rút ví móc ra mấy tờ 1000 tệ đặt vào tay cô, nhưng nhớ tới số lượng những thứ mà cô vừa liệt kê ra thì không khỏi lên tiếng: “Nhiều lắm, tôi đi chung với cô.”

Có nhân công miễn phí, không cần phải mang vác gì, đương nhiên cô mong còn không được. Cô cất tiền, nhét vào trong túi xách của mình, sau đó hình như nhớ tới thứ gì nên chạy tới trước cái tủ lạnh trong nhà bếp.

Vừa mở ra, quả đúng như cô dự đoán, trong tủ lạnh chỉ có nước và đồ uống, cùng với mấy món ăn đông lạnh, hơn nữa còn là đồ ăn đã quá hạn.

Cô nhíu mày, xách mấy thứ ấy ném vào thùng rác, sau đó trở lại phòng khách, đến trước mặt anh, bình luận một câu với ý mát mẻ: “Sau này, chắc chắn vợ của anh sẽ là một cô giúp việc vạn năng, có thể dùng lâu dài.”

Đỗ Khang nghe câu bình luận ấy thì gật đầu, chẳng phải bây giờ anh đang đào tạo cô làm việc đó sao?

Chương 4

Dịch: Tử Linh Lan

Chỉnh dịch: Mon

Vì là khu chung cư cao cấp nên đó không xa có một siêu thị, bên trong thứ gì cũng có bán.

Đỗ Khang và Hà An Ân mỗi người đẩy một chiếc xe. Hà An Ân chọn mười mấy món dụng cụ dọn vệ sinh vừa rẻ vừa dễ xài quăng vào xe đẩy một cách nhanh – chuẩn. Chốc lát đã đầy cả xe.

Hà An Ân đếm lại lần nữa, chắc rằng đã mua đủ dụng cụ liền đẩy xe đi đến gian hàng thực phẩm tươi sống. Khi đi ngang qua khu bán vật dụng hàng ngày thì cô hơi lưỡng lự, nhưng vẫn lấy những món đồ Đỗ Khang cần dùng đến bỏ vào xe đẩy.

Đỗ Khang nhìn cô, trong lòng không khỏi nhen lên một loại cảm giác thỏa mãn và ấm áp. Cô gái anh yêu thương y như một người vợ đảm đang đang chăm lo cho cuộc sống của anh vậy.

“Anh dùng loại dao cạo râu và bọt cạo râu nào vậy?” Đáng ra cô muốn vơ tay lấy đại cho anh, nhưng lại nhớ ra ở nhà ba và em trai đều dùng loại dao cạo và bọt cạo khác nhau, cho nên cô nghĩ chắc Đỗ Khang cũng dùng loại khác.

Nhưng khi quay đầu lại thì thấy Đỗ Khang đang ngẩn người, hoàn toàn không giống con người thông minh trên công ty, chẳng biết sao cô bỗng thấy dáng vẻ này của Đỗ Khang lại dễ nhìn đến vậy.

“Anh sao vậy? Có nhe thấy tôi nói không?” Giơ tay trước mặt anh, cô vẫy vẫy và hỏi một cách tò mò.

Đỗ Khang nhìn khuôn mặt vì mua sắm đồ mà đỏ cả lên, tay chân ngứa ngáy, muốn xoa cái má mềm mại kia, xem xem có phải cũng mềm như anh nghĩ không.

“Giám đốc Đỗ!” Gọi tới hai, ba lần vẫn không thấy anh trả lời, Hà An Ân tức giận bước tới trước mặt anh, lớn tiếng gọi.

Anh như tỉnh lại, cúi xuống nhìn khuôn mặt rất sát mình. “Đây không phải công ty, không cần kêu tôi giám đốc Đỗ”. Nếu anh không đủ lí trí thì rất có thể anh đã tóm lấy cô mà hôn ngấu nghiến rồi mới nói tiếp. Chỉ có điều anh là một người rất có lí trí nên mới không ra tay với cô

“Vậy tôi gọi anh là gì?” Không gọi giám đốc Đỗ, có phải cô nên đổi sang gọi anh Đỗ hay không? “Còn nữa, anh có dùng cố định loại dao cạo và bọt cạo râu nào không?”

“Kêu tôi là Đỗ Khang.” Anh không nghĩ ngợi mà trả lời, sau đó mới lấy loại dao cạo và bọt cạo mình thường dùng từ kệ hàng xuống, để vào xe. “Tiếp đến đi khu nào đây?”

“Khu đồ tươi sống.” Thấy anh vừa nói xong đã đi về trước, cô liền chu mỏ lên lầu bầu, mắng thầm sau lưng anh. “Gì chứ, làm như mình là lão đại vậy, rõ ràng là tên ăn ở ngu ngốc!”

“Cô chưa nghe qua có tiền thì sẽ là lão đại sao?” Cô lầm bầm lầu bầu thứ gì, anh đều nghe rõ ràng hết. Vì tâm trạng tốt, cho nên anh quay đầu lại đấu khẩu với cô một cách vui vẻ.

Hà An Ân không ngờ mình đang nói xấu anh lại bị anh nghe thấy, hai má cô nóng hổi, môi mím chặt không dám hé ra nửa lời, cứ thế mà đẩy chiếc xe, nhanh chóng đi tới khu tươi sống, quẳng tên đàn ông phía sau cách thật xa.

Nhìn thấy bóng dáng chạy như ma đuổi ấy, Đỗ Khang có chút buồn cười: “Sao cô ấy có thể đáng yêu đến thế hả trời?!”

Nhưng Hà An Ân đi đằng trước không nghe được câu này, nếu nghe được chắc cô cũng cho là mình nghe nhầm.

Đi đến khu thực phẩm tươi sống, vừa may thịt heo và trứng gà giảm giá đặc biệt, cô liền không e ngại mà vơ lấy những nguyên liệu rẻ rề ấy.

Không lâu sau, trên tay Hà An Ân đầy cả nguyên liệu nấu ăn, cô nghiêng đầu nghĩ một hồi, quay lại và bỏ hết nguyên liệu nấu ăn trên tay xuống xe đẩy, hỏi Đỗ Khang. “Anh có thích ăn mì ý không? Tôi nấu xong sẽ bỏ và hộp cất trong tủ lạnh, anh chỉ cần hâm nóng lại là được, rất tiện lợi, không cần phải ăn những món đông lạnh hoặc là đồ ăn phải bỏ lò vi ba, không tốt cho sức khỏe.”

Mẹ cô luôn xem trọng sức khỏe của mọi người trong gia đình, hở tí là sẽ đem chuyện ăn uống lành mạnh ra nhai đi nhai lại bên tai hai chị em Hà An Ân. Mưa dầm thấm đất, Hà An Ân cũng nhớ mồn một mỗi câu nói để răn dạy kẻ khác.

“Cô quyết định là được!” Đối với Đỗ Khang mà nói, có thể nhét đầy cái bụng là được rồi, ngay cả mùi vị đối với anh cũng không quan trọng, nhưng cô tự nguyện nấu cơm cho anh, anh dĩ nhiên không ngu mà từ chối rồi.

“Được, vậy tôi đi mua thịt xay, còn thêm bông cải xanh và cà chua bi nữa. Bông cải xanh và cà chua bi đều rất nhiều dinh dưỡng, gồm có protein, đường, chất béo, vitamin và carotenoid. “

Chắc tại người đối diện là một tên ngốc không biết cách sinh hoạt, cái gì cũng không biết, nên Hà An Ân y như hiện thân của mẹ mình, nhai đi nhai lại những lời này cũng không quản Đỗ Khang nghe có hiểu hay không, mà chỉ biết đem những gì mình biết ra nói với anh.

Đỗ Khang cũng để cô nói, dù sao anh cũng không thấy phiền. Một người thích nói, một người tự nguyện nghe, tổ hợp hài hòa không mâu thuẫn.

Nói một hồi, miệng Hà An Ân cũng khô nên bất đắc dĩ phải dừng lại, sau đó nhận ra một cách muộn màng rằng mình nói nhiều với Đỗ Khang như vậy mà bông cải xanh và cà chua bi lại không thấy đâu cả. Nóng hết cả mặt, cô ngượng ngừng vuốt vuốt chóp mũi, sau đó đi về hướng quầy rau.

Lần này Đỗ Khang không đứng đợi cô nữa, mà đi theo cô tới quầy rau để chọn rau.

Hà An Ân chọn xong bông cải xanh và cải thìa, cà rốt hôm nay cũng ngon, với lại cô vừa mua thịt ức gà nên cô liền ngẩng đầu hổi Đỗ Khang đang đứng bên cạnh xem nấu cà ri có được không?

“Đợi chút đi mua nước cốt dừa với bột cà ri, lúc nãy không có lấy.”

“Ừ!” Đỗ Khang hoàn toàn không có ý kiến khác.

“Ai da, hai vợ chồng son thật là tình cảm!” Cô bán rau vừa cân rau mà Hà An Ân vừa chọn, vừa nói với vẻ ngưỡng mộ: “Ông nhà tôi ấy hả, muốn ông ấy ăn cơm xong đi công viên dạo một vòng cũng phải mời lên mời xuống, càng đừng nói tới chuyện nhờ ổng đi mua rau cùng.”

Nghe thấy cô bán rau hiểu lầm quan hệ giữa mình và Đỗ Khang, Hà An Ân định mở miệng giải thích nhưng Đỗ Khang lại cầm hành tây giơ ra trước mặt cô. “Có cần lấy hành tây không?”

Hà An Ân liếc củ hành tây, thực ra thì cô cố ý không chọn hành tây, bởi cô không biết cắt hành, toàn bị hành xông lên làm cay mắt mà chảy nước mắt ròng. Nhưng mà anh cũng đã mang tới rồi, với lại cà ri mà không có hành tây thì nó thiếu thiếu sao ấy! Cô đành phải gật đầu, chọn hai củ trông đẹp mắt.

Bị phân tâm nên cô quên béng mất việc phải giải thích với cô bán rau rằng cô và Đỗ Khang không phải là vợ chồng.

Cô bán rau tính tiền xong, lúc định bỏ vào túi nilon thì Hà An Ân nhìn thấy đống hành lá xanh mướt bên cạnh, mắt long lanh đảo một vòng, nói ngọt ngào: “Cô ơi, tụi cháu mua nhiều thứ vậy, cô cho cháu mấy cọng hành được không?”

Mặt của cô bán rau có chút khó xử, vì hành lá cũng phải bán mà.

“Được không cô, người ta mua nhiều đồ vậy, cho cháu mấy cọng có sao đâu mà?” Con mắt to trong veo cứ chớp chớp, cô lại làm nũng, dáng vẻ cực kì đáng yêu.

Chịu không nỗi ánh mắt và nụ cười đáng yêu này, cô bán rau thôi không do dự nữa, lấy vài cọng hành bỏ vào túi nilon , sau đó quay qua Đỗ Khang nói: “Cậu à, cậu biết chọn vợ thật đấy, biết tính toán tỉ mỉ, giúp cậu tiết kiệm.”

Đỗ Khang liền nở nụ cười. “Dĩ nhiên rồi!” Hoàn toàn không muốn giải thích với cô bán rau về sự hiểu lầm này.

Hà An Ân vốn muốn giải thích, nhưng lại sợ cô bán rau mà biết cô với Đỗ Khang không phải vợ chồng thì sẽ lấy lại mấy cọng hành lá, cho nên chỉ đành mặt dày mà chấp nhận vậy.

*Trang chủ
1/70