Nhiên đó trầm lặng thiếu sức sống, tính tình lập dị, từ lúc tựu trường đến giờ cô ta chưa từng tổ chức một hoạt động văn nghệ nào. Tháng sau, trường tổ chức chương trình hội diễn văn nghệ, cô ta sẽ chuẩn bị tiết mục gì đây? Tớ thấy Đồng Hinh Nguyệt hoạt bát xinh xắn, ca hay múa giỏi, đảm nhiệm ủy viên ban văn thể mỹ hợp hơn cô ta nhiều!”
Dương Tịch hiểu những lời Trần Thần nói đều là sự thật nhưng nghĩ đến việc đích thân cậu nói với giáo viên chủ nhiệm về việc tiến cử Đồng Hinh Nguyệt thay thế Diệp Phiên Nhiên, cậu lại cảm thấy không thỏa đáng: “Những việc làm đắc tội người khác, mình không làm được!”
“Vậy thì lạ thật đấy! Dương Tịch, cậu chẳng phải là loại người mềm, sao lần này lại trở nên thương hoa tiếc ngọc vậy? Trần Thần khó chịu mỉm cười, nói tiếp: “Mà Diệp Phiên Nhiên chẳng phải hoa, cũng chẳng phải ngọc ngà, cô ta chỉ là hòn đá cứng nhắc lạnh lẽo!”
Dù có là hòn đá thì vẫn có lòng tự trọng chứ!
Diệp Phiên Nhiên tuy trầm mặc ít nói, tính tình điềm đạm nho nhã nhưng trực giác Dương Tịch mách bảo cô quả thực là nữ sinh cô độc nhạy cảm, rất dễ bị tổn thương. Nếu cậu làm cô tổn thương, cậu sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt không yên.
Sức hấp dẫn của những nữ sinh xinh đẹp chẳng còn gì nghi ngờ nữa. Đồng Hinh Nguyệt có mối quan hệ tốt với mọi người, thuộc dạng lọt vào mắt xanh của thầy giáo, được bạn học nể nang. Thế nên, dù rằng Dương Tịch không tiến cử cô với giáo viên thì trong lớp cũng sẽ có người đề cử cô thay thế Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm ủy viên ban văn thể mỹ.
Thầy Cao đã có hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, tuy nguyên tắc đối nhân xử thế nghiêm túc cứng nhắc nhưng với việc bình bầu ban cán sự lớp, thầy vẫn phát huy tinh thần dân chủ, để mọi người bỏ phiếu kín, xem thử Diệp Phiên Nhiên và Đồng Hinh Nguyệt ai nhiều phiếu hơn.
Trong suốt quá trình kiểm phiếu, Diệp Phiên Nhiên cúi gằm mặt, không hé miệng lời nào. Hình thức bỏ phiếu này, thật chính là so bì tình cảm của các bạn học trong lớp. Đồng Hinh Nguyệt là hoa khôi của lớp, thuộc nhân vật tâm điểm sáng ngời, còn cô chỉ là hạng vô danh tiểu tốt chẳng ai biết đến. Liệu ai sẽ bỏ phiếu cho cô chứ? Kết quả bình bầu nhanh chóng hoàn tất. Cả lớp sáu mươi ba học sinh thì sáu mươi mốt phiếu bình cho Đồng Hinh Nguyệt. Còn cô chỉ có được hai phiếu đáng thương. Nhưng Diệp Phiên Nhiên cảm thấy hơi lạ, rốt cuộc ai là chủ nhân của hai lá phiếu đó?
Thể theo nguyện vọng của mọi người, Đồng Hinh Nguyệt được bình bầu là ủy viên ban văn thể mỹ với số phiếu cao hơn. Khi thầy Cao định tuyên bố kết thúc cuộc họp lớp thì lớp phó Thẩm Vỹ giơ tay lên. “Thẩm Vỹ, em có việc gì vậy?” Thầy Cao chau mày nhìn cậu nam sinh nho nhã lễ phép đó.
Thẩm Vỹ có vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, trắng trẻo, thường ngày rất ít khi trò chuyện, không hoạt bát như Dương Tịch, nhưng tính tình tỉ mỉ điềm đạm, làm việc gì cũng cẩn thận chăm chỉ nên thầy Cao bầu cậu làm lớp phó kiêm ủy viên môn văn. “Em đề nghị, chức ủy viên môn văn sẽ do Diệp Phiên Nhiên đảm nhiệm!” Thẩm Vỹ đứng dậy nói.
Diệp Phiên Nhiên mặt cúi gằm xuống hộc bàn, nghe thấy tên mình, chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt càng trắng tái hơn bình thường do căng thẳng và lo lắng.
Không riêng gì cô cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Thẩm Vỹ, cậu thản nhiên nói: “Em cảm thấy Diệp Phiên Nhiên làm ủy viên môn văn thích hợp hơn em. Trong kỳ kiểm tra giữa kỳ thành tích môn văn của bạn ấy cao nhất. Vả lại, khi còn học trung học cơ sở bạn ấy còn đoạt giải nhì sáng tác văn học toàn quốc!”
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy Cao đương nhiên biết thành tích môn văn của Diệp Phiên Nhiên rất xuất sắc, đặc biệt sáng tác văn học của cô cực kỳ hay nhưng kết quả tổng hợp các môn lại thụt lùi. Với những học sinh xếp hạng từ dưới đếm lên, trong suy nghĩ của thầy, người đó không đủ tư cách đảm nhiệm vị trí ban cán sự lớp.
Dường như nhận ra sự ngần ngừ của thầy Cao, Thẩm Vĩ nói tiếp: “Một lần thắng bại chẳng thể luận bàn ai là anh hùng, một kỳ kiểm tra giữa kỳ cũng không thể phân loại được đâu là học sinh giỏi đâu là học sinh yếu. Em tin rằng, chỉ cần Diệp Phiên Nhiên cố gắng thì thành tích của bạn ấy nhất định có thể theo kịp các bạn.”
Lời lẽ chân thành, ngôn từ hợp lý, thầy Cao quả nhiên đã bị cậu thuyết phục, gật gù nói: “Việc này thầy còn phải hỏi thêm ý kiến của thầy giáo môn văn nữa. Được rồi, buổi họp lớp hôm nay kết thúc tại đây!”
Hết giờ học, những học sinh ở phòng bên cạnh đều đã về hết. Khi thầy Cao rời đi, cả lớp cũng giải tán.
Diệp Phiên Nhiên trực nhật hôm đó, là người cuối cùng rời khỏi lớp học. Cô khóa cửa, đến bãi đỗ xe lấy xe. Trên con đường rợp bóng râm, cô bắt gặp Thẩm Vỹ đang đẩy xe đi ra.
Cô há hốc miệng vài lần, không nhịn được, hỏi: “Cậu… vì sao cậu muốn tôi làm ủy viên môn văn?”
Thẩm Vỹ mỉm cười: “Lý do tôi đã nói trong cuộc họp lớp rồi!”
Cô mím chặt môi, khẽ chau mày, bộ dạng đau khổ: “Sao cậu biết hồi trung học cơ sở tôi đoạt giải sáng tác?”
“Tôi cũng tình cờ nghe được thầy Tiêu nói.” Ngừng giây lát cậu nói thêm: “Thầy Tiêu đặc biệt đánh giá cao cậu, thầy nói cậu viết văn rất hay!”
Khuôn mặt Diệp Phiên Nhiên chợt ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên từ khi vào trung học cô trò chuyện cùng bạn nam sinh. Thẩm Vỹ không giống những học sinh xuất sắc khác, cậu dịu dàng đôn hậu, chẳng hề có chút thái độ kiêu căng, tự cao tự đại.
“À, phải rồi, nhà cậu ở đâu?” Thẩm Vỹ bước lên xe, tình cờ hỏi.
“Nhà máy XXX, huyện Thành Nam.”
“Nhà cậu cũng ở Thành Nam à?” Cậu vờ tỏ vẻ vui mừng, mắt sáng lên: “Bọn mình cùng đường, cùng nhau về nhé!”
Diệp Phiên Nhiên thoáng ngần ngừ nhưng rồi cô gật đầu.
Hai người đạp xe sóng đôi bên nhau ngang qua con đường rợp bóng, vừa đi vừa trò chuyện. Ánh chiều tà vàng nhạt hắt xuyên qua phiến lá cây ngô đồng, rơi trên bộ đồng phục với sắc xanh xen kẽ trắng, cảm giác tĩnh lặng ấm áp khó diễn tả bằng lời.
Trên sân tập bóng rổ cách đó không xa, Trần Thần kêu lên hệt như phát hiện ra đại lục mới: “Hòn đá mà cũng biết nói cơ đấy, hiếm thấy hiếm thấy!”
Dương Tịch không đáp trả, cậu giành lấy quả bóng từ tay Trần Thần, đứng ngay khu vực ba điểm, nhẹ nhàng ném bóng đi.
Quả bóng vẽ trên không trung một vòng cung đẹp đẽ, rơi vào lưới.
Chương 3
Thẩm Vỹ rất có cảm tình với Diệp Phiên Nhiên.
Cậu là mẫu học trò gương mẫu dốc toàn tâm toàn ý chăm chỉ học hành, quy củ nề nếp. Cũng như phần đông các nam sinh khác, cậu thích nhìn những bạn gái xinh xắn, cậu yêu mến gương mặt khả ái của “hoa khôi” Đồng Hinh Nguyệt cùng thân hình dỏng cao, cá tính trang nhã quyến rũ và vẻ yểu điệu mỗi khi cô trò chuyện.
Cậu không chỉ một lần trông thấy chiếc xe hơi đen tuyền thường đưa đón cô đến lớp và tan trường. Phải hiểu rằng, người dân sống vào cuối thập niên 90 vừa giải quyết xong việc “cơm no áo ấm”, đang rảo bước trên con đường thoát khỏi nghèo khó, với mức sống trung bình không cao thì xe hơi riêng là món hàng xa xỉ phẩm của một số gia đình giàu có hiếm hoi.
Đồng Hinh Nguyệt tựa như nàng công chúa bé bỏng được nâng niu chiều chuộng, lại như chiếc ly thủy tinh lấp lánh lóe mắt đắt giá, quá đỗi sáng chói, hết sức tinh xảo, không cẩn thận vỡ tan tành. Thẩm Vỹ xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn, chưa bao giờ dám đến gần tiếp cận cô.
Lại nói, trong lớp học đồn Đồng Hinh Nguyệt si tình với Dương Tịch. Hồi còn học trung học cơ sở, bọn họ kẻ lớp trưởng, người lớp phó, trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ.
Nói đến Dương Tịch, Thẩm Vỹ rất ganh tỵ với cậu ta. Đám học trò thường tôn thờ sùng bái hai mẫu người, một là đứng đầu với thành tích học tập xuất sắc, hai là vừa bảnh trai khỏe mạnh lại vừa có tiếng nói trong lớp. Mà Dương Tịch kịp thời hội đủ hai ưu điểm trên. Chàng nam sinh này vừa năng nổ, vừa nhanh nhẹn tháo vát, chắc chắn là một nhân vật làm mưa làm gió trong lớp, cũng chính là đối tượng thầm yêu trộm nhớ của đám nữ sinh.
Buổi họp lớp đầu tiên hôm tựu trường, Dương Tịch trình bày xong bài giới thiệu về bản thân, từ bục giảng bước xuống, hơn nửa nữ sinh trong lớp đều để lộ vẻ mặt si tình. Tiếp sau đó hai tháng, bọn họ tìm đủ mọi cách để tiếp cận Dương Tịch. Táo bạo như Miêu Khả Ngôn thì ngày nào cũng gọi “Dương Tịch ơi, Dương Tịch à”, hệt như một vệ tinh nhỏ xoay quanh cậu, E dè như Đồng Hinh Nguyệt, tuy bình thường tiếp xúc với Dương Tịch không nhiều nhưng ánh mắt nhìn cậu luôn chứa chan tình cảm , giọng nói mỗi khi trò chuyện với cậu đều cực kỳ ngọt ngào, vẻ mặt hết sức ân cần dịu dàng.
Duy chỉ có Diệp Phiên Nhiên, cô nữ sinh diện mạo tầm thường, trước sau chẳng hề để mắt đến Dương Tịch. Dù rằng thầy giáo xếp cho cô ngồi ngay trước mặt Dương Tịch, cô vẫn chẳng hề tỏ vẻ vui mừng.
Thẩm Vỹ để ý thấy cô không nói một lời nào với Dương Tịch, thậm chí chẳng buồn đưa mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
Con gái là một loài động vật ưa sống bầy đàn, tâm lý quần chúng đầy mãnh liệt, họ sợ cô đơn, lúc nào cũng phải có người ở cạnh bầu bạn. Diệp Phiên Nhiên tướng mạo tầm thường, ăn mặc quê mùa, rụt rè tự ti, những bạn nữ trong lớp liền quay sang tẩy chay bỏ mặc cô, nhất là Miêu Khả Ngôn ngồi cùng bàn với cô, thường xuyên nhạo báng cô là “quái vật”.
Một lần vào giờ nghỉ giải lao, nhân lúc Diệp Phiên Nhiên đi vệ sinh, Miêu Khả Ngôn xoay lại nói với Trần Thần ngồi phía sau: “Này, cậu có cảm thấy cậu ta trông giống Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng không?”
Trần Thần lắc đầu, hỏi giọng khó hiểu: “Cậu ta có điểm nào xinh đẹp giống với Trần Hiểu Húc sao?” “Ý tớ nói, cậu ta suốt ngày lặng lẽ không nói gì, lại còn dáng vẻ gầy trơ xương, giống Lâm Đại Ngọc mắc bệnh nan y sắp chết đến nơi rồi!”
“À!” Trần Thần chợt hiểu, gật đầu lia lịa: “Nói vậy thì tớ còn thấy có chút giống giống!”
Tiếp đó, hai người bọn họ túm tụm cười rộ lên, tràng cười lớn và trắng trợn đến nỗi tất thảy bạn học trong lớp đều nghe thấy. Cuộc sống thời trung học phổ thông hệt như chiếc nồi to chất đầy muộn phiền, gánh nặng bài vở, khô khan nhàm chán nên mọi người rất cần những toa thuốc đại loại thế này. Một bạn học ngồi bàn trên quay lại, cất lên tiếng “suỵt”. Thẩm Vỹ ngẩng đầu lên liền trông thấy Diệp Phiên Nhiên đang đứng tựa cửa.
Những tràng cười chói tai im bặt ngay tức khắc. Lớp học thoáng chốc trở nên im ắng. Diệp Phiên Nhiên chậm rãi đi vào dưới ánh nhìn của mọi người, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thẩm Vỹ ngỡ cô không nghe thấy gì. Sau giờ tan học Thẩm Vỹ được thầy Tiêu gọi xuống văn phòng chữa bài kiểm tra tháng môn văn. Đi được nửa đường, cậu phát hiện quên mang theo bút đỏ nên quay trở lại phòng học. Cậu còn chưa bước đến bên cửa, từ khe cửa sổ hé mở, cậu trông thấy Diệp Phiên Nhiên đang ngồi một góc thổn thức khóc.
Ánh mặt trời chiều đông còn sót lại hắt trên mái tóc ngắn đen tuyền dày đặc. Cô nằm sấp trên bàn, buồn bã và lặng lẽ thổn thức.
Thẩm Vỹ dừng bước, đứng tựa hành lang ngoài lớp học, cậu không dám quấy rầy cô.
Nghe thấy tiếng khóc bị dồn nén của cô, lòng cậu bất chợt dấy lên một tình cảm thương